Ôn tập Ngữ văn Lớp 9 - Nghị luận xã hội - Đề bài: Những tấm gương nghèo vượt khó, học giỏi

- Giải thjck:

Nói đến hs nghèo vượt khó, trước hết ta hiểu ngay đó là những bạn đang trong độ tuổi đi học nhưng do hoàn cảnh đặc biệt ( mồ côi cha mẹ, gia đình nghèo, tàn tật,.) mà ko thể có những thuận lợi trong việc học hành. Thế nhưng vượt lên trên hoàn cảnh, các bạn vẫn như mọi ng học tập miệt mài, thậm chí còn đạt những thành tích cao.

- Tại sao trong cs lại xuất hiện những tấm gương ấy?

Đất nước càng phát triển càng đòi hỏi cao trình độ học vấn ở con ng. Dù giàu hay nghèo, già hay trẻ vẫn là những công dân của đất nước và phải có trách nhiệm với đất nước. Nhận thức đc điều đó, các bạn hs nghèo đã nuôi ý chí quyết tâm học tập, học để phục vụ cho bản thân, học để phục vụ cho đất nước, sao cho ko phụ ơn ng đã sinh ra mình và ng đã tạo điều kiện cho mình đi học,. Ở các bạn có đức tính tốt là cần mẫn, siêng năng, có ý chí, nghị lực và lòng quyết tâm cao. Chính vì thế mà ko khác j` những bạn hs có đầy đủ điều kiện đi học, các bạn hs nghèo cũng đã và đang học tập miệt mài say mê. Ta bắt gặp những tấm gương tiêu biểu cho các hs nghèo vượt khó

 

docx 10 trang linhnguyen 18/10/2022 2740
Bạn đang xem tài liệu "Ôn tập Ngữ văn Lớp 9 - Nghị luận xã hội - Đề bài: Những tấm gương nghèo vượt khó, học giỏi", để tải tài liệu gốc về máy hãy click vào nút Download ở trên

Tóm tắt nội dung tài liệu: Ôn tập Ngữ văn Lớp 9 - Nghị luận xã hội - Đề bài: Những tấm gương nghèo vượt khó, học giỏi

Ôn tập Ngữ văn Lớp 9 - Nghị luận xã hội - Đề bài: Những tấm gương nghèo vượt khó, học giỏi
 gớm bằng nỗi khổ về tinh thần. Sự thiếu cảm thông của những người xung quanh và cảm giác mặc cảm buôn luôn đè nặng trong lòng khiến tuổi thơ của thầy thiếu thốn niềm vui, sự hồn nhiên tươi trẻ. Cuộc sống lúc đó luôn là sự né tránh của mọi người, kể cả với người thân. Thầy đã bỏ học và suốt ngày chỉ ru rú trong nhà, quyết không chịu ra ngoài. Một hôm, cô giáo trường  làng đến tận nhà gặp gỡ , trò chuyện và khuyên bảo. Cô cho rằng con người ngoài hình thức còn một thứ quan trọng hơn , đó là đời sống tâm hồn, là trí tuệ. Cô động viên cậu bé Kí rất nhiều . Cô không đồng ý với lối sống chỉ cho riêng mình của Kí bấy nay. Theo cô , làm người quan trọng là sống có ích cho mọi người. Suy ngẫm trước sau, thầy Kí hiểu ra nhiều điều mới mẻ. Thầy nhận thức được cuộc sống khép kín của mình không chỉ làm đau khổ cho một mình thầy mà còn làm cho nỗi đau của người thân nhân lên gấp bôi phần. Hơn ai hết thầy thấm thía sâu sắc ý nghĩa cuộc sống của những người như mình là tàn tật về thể xác không sợ bằng tật nguyền về tâm hồn. Từ đó, con người thầy như được hồi sinh,lòng quyết tâm vươn lên để sống cởi mở và học tập như mọi người được hình thành trong lòng con người khuyết tật này trở nên thật mãnh liệt. Không có tay thì thầy dùng chân để viết. Viết bằng chân là cả một sự vất vả, ở đố có sự khổ luyện sẽ bội phần khó khăn. Vậy mà thầy đã vượt qua tất cả để trower thành một người trò giỏi hồi phổ thông, một sinh viên gương mẫu trong giảng đường của trường đại học Tổng Hợp và sau này ra đời đã là người thầy giáo mẫu mực cho bao thế hệ học trò noi theo. Không phải ai cũng làm được như người thanh niên giàu nghị lực đó, nghĩa là đủ khả năng đứng lên sau một nỗi tuyệt vọng sâu sắc. Tấm gương của thầy khiến những người lành lặn như chũng ta thấy cần phải cố gắng và nỗ lực nhiều hơn nữa.
 Ngoài ra , anh Bạch Đình Vinh cũng là một con người mà chúng ta hết lòng khâm phục. Con người tàn tật này là sinh viên của ba trường Đại học : giao thông vận tải, thương mại và Khoa công nghệ thông tin- Đại học Bách Khoa Hà Nội. Câu chuyện xảy ra đã lâu lắm rồi. Ngày 14 tháng 3 năm 1993 ấy, một tai nạn khủng khiếp bất ngờ ập xuống đầu khi anh đang trên đường đi học về. Một chiếc se máy đâm sầm vào đằng sau, hất tung a xuống đường khiến anh ngất đi và hôn mê sâu nhiều ngày. Khi tỉnh dậy, sức khỏe giảm sút nhiều, toàn thân bại liệt, bị chấn thương mạnh nội tạng, khuôn mặt biến dạng mất cả tiếng nói. Tất cả tưởng chừng như chấm hết với người thanh niên này! Vậy mà ý chí vươn lên mãnh liệt, lòng quyết tâm cao độ cùng với sự đông viên, giúp đỡ tận tình của gia đình, đặc biệt là người bố, đã đưa anh từng bước trở lại với cuộc sống. Nói ra thì đơn giản nhưng để làm được điều đó những con người muồn tự mình làm ra chính số phận chính mình  này đã phải trả giá  bằng biết bao nước mắt, đau khổ, xót xa thậm chí có cả sự tuyệt vọng và máu nữa. Ngày tháng trôi đi, chàng thanh niên ít may mắn đó đã chiến thắng. Nụ cười trở về với anh sau bao đêm gian khổ vật lộn với đau thương để làm chủ được mình. Đặc biệt sự, hòa nhập kì diệu nhất là ngồi trên xe lăn, phát âm khó khăn, tay khoèo vào mà anh đã đi học trở lại và tấm bằng cử nhân Thương mại, kỹ sư giao thông, kỹ sư Khoa Công nghệ thông tin - Đại học Bách khoa Hà Nội đã thuộc về anh trong ngày trao bằng tốt nghiệp. Việc này ngay những người bình thường như chúng ta không phải ai cũng làm được, vậy mà chàng trai tật nguyền Bạch Đình Vinh đã thành công. Hạnh phúc của anh không phải chỉ cho cá nhân mà còn là niềm tự hào của tất cả chúng ta. Biết khâm phục một con người đã dũng cảm vượt lên số phận cay đắng của mình cũng có nghĩa là chúng ta hoàn thiện chính bản thân mình.
       Hiện nay, hạnh phúc tình yêu cũng theo nghị lực và niềm tin cuộc sống đến cùng với anh. Một người con gái bé nhỏ, chân thành của sứ Huế đã đem lòng yêu mến và cảm phục anh. Cô đã tự nguyện xa gia đình, xa nơi chôn nhau cắt rốn để gắn bó với anh trọn đời!
       Mọi người chúng ta vẫn không quên chị Nhữ Thị Khoa, cô gái khuyết tật ngồi xe lăn, bán bánh mì ở Lò Đúc và Trần Xuân Soạn. Người con gái nông thôn gầy gò, bé nhỏ đã tự mình ra thành phố  để kiếm sống vì không muốn nhở vả và sống dựa vào bất cứ ai, kể cả người thân của mình. Ở nơi đất khách quê người, không thân thích mà cô tự nuôi được mình, tự lo được cuộc sống riêng tư quả là không dễ gì. Một ngày nào đó cô đã đến với thể thao như một cơ duyên hay như một sự tất yếu của những con người không chịu đầu hàng số phận. Và lại một điều kỳ diệu nữa đã sảy ra, mà chỉ có ở những người tràn đầy nghị lực như cô. Cô và những người bạn của mình đã đem về cho đất nước những tấm Huy chương vàng của Đại hội thể thao người khuyết tật Đông Nam Á. Vinh quang mà họ giành được đã tôn vinh sức sống bất diệt của dân tộc Việt Nam ta trên trường quốc tế.
       Mới đây nhất, chúng ta còn xúc động về gương mặt thương binh Nguyễn Xuân Năng với hai cáng tay cụt sát đến khuỷu đi thi đấu giải bóng bàn thể thao khu vực. Với thành tích đáng khâm phục: năm 1997 lần đầu tiên nhà nước tổ chức Đại hội thể thao cho người khuyết tật, ông dành huy chương đồng; sau đó, giải khuyết khích ở hội thi toàn quốc đã được thủ tướng Chính phủ và Bộ lao động Thương binh và Xã Hội tặng bằng khen; hai kỳ thi toàn quốc tiếp theo ông giành tiếp hai huy chương vàng cá nhân; ở Paragame 2, ông được ving dự trong đội tuyển đi thi đấu và đem về tấm huy chương bạc; mới nhất; ở Paragame 3 tổ chức ở Philippin ông tiếp tục dành thành công lớn hơn: huy chương vàng đồng đội, huy chương bạc cá nhân, huy chương bạc đồng đội,... Vinh quang của ngày hôm nay là kết quả của hơn 10 năm kể từ ngày biết cầm vợt. Từ trẻ ông rất ham mê thể thao, thế mà định mệnh đã cướp đi vĩnh viễn đôi cánh tay khi ông đang làm nhiệm vụ bảo vệ tổ quốc, ông đã nói: "Tưởng như mọi chuyện ấp ủ từ bé tan thành mây khói. Nhưng ngược lại, sức mạnh tinh thần và ý chí giúp tôi vượt qua tất cả". Sự khát khao chinh phục trở nên mạnh mẽ trong một con người đã từng mặc áo lính và điều này giúp ông chiến thắng bản thân mình. Tập luyên với một con người có đôi cẳng tay chưa đầy 3cm là sự gian khổ phải trả bằng cả mồ hôi và máu theo đúng nghĩa đen của nó. Ông kể: " Mỗi lần ham bóng, đập trượt là y như rằng tôi lao vập xuống cạnh bàn, đau đớn lắm, không dập môi thì cũng trầy xước cả hai cẳng tay. Nhưng lại tự nhủ, khi ở chiến trường, vết thương bị nhiễm trùng uốn ván cưa đi cưa lại ba lần như xẻ gỗ, tưởng vùi thây nơi biên thùy, thế mà còn vượt qua được. Không lẽ bây giờ đầu hàng số phận?" Những gian khổ mất mát vừa qua đã tôi luyện cho người thương binh này sự chịu đựng kiên cường và bản lĩnh phi thường. Quyết tâm đánh đổi bằng mồ hôi và những bầm rập rỉ máu, mang về cho vận động viên duy nhất trên thế giới cụt cả hai cánh tay một chuỗi những chiến công liên tục ở môn bóng bàn trong các đại hội thể thao dành cho người khuyết tật toàn quốc cũng như cả đấu trường khu vực ASEAN vừa qua. Niềm vui chiến thắng của người lính chinh phục ước mơ đã mở cho chúng ta niềm tin vào sức mạnh của ý chí, của nghị lực con người không đầu hàng số phận đã lập nên. Trên truyền hình, trên báo chí hình ảnh của anh là biểu tượng cho nghị lực sống, của khao khát vươn tới chiến thắng, của vinh quang bất diệt của dân tộc Việt Nam ta!
        Vượt qua khỏi số phận không phải chỉ có ở người khuyết tật mà có cả ở những người bình thường nhưng hoàn cảnh sống có quá nhiều éo le, trắc trở. Lê Vũ Hoàng là một ví dụ. Anh là người duy nhất trong cuộc thi " Đường lên đỉnh Olympia" và cũng là hình ảnh đáng nêu gương. Anh đã phải học tập và rèn luyên như thế nào để có được những thành tích liên tiếp, để thực hiện tài năng và vốn tri thức của mình. Điều đáng quan tâm là ở cuộc thi chung kết, gia đình chưa có lúc nào ặp khó khăn như lúc này. Mẹ cấp cứu ở bệnh viện, việc học tập của anh ở trường cũng đang ở thời kỳ gấp rút, vậy mà kì thi chung kết lại đến đúng thời gian này... Không lẽ bỏ dở chừng? Có ở trong cuộc mới hiểu được, đâu phải là tâm lý hiếu thắng của riêng mình. Tiếp tục thi để khẳng định mình, đây cũng là dịp hiếm có để kiểm định lại những gì mình đã được học hành và tích lũy trên ghế nhà trường; hơn tất cả còn sự gửi gắm của cả thầy cô, bạn bè quê hương nữa. Tất cả đã làm nên sức mạnh nội vực để anh đủ sức vượt qua mọi trở ngại khó khăn. Cuối cùng, vinh quang và chiến thắng đã mỉm cười trong niềm vui khôn xiết của sứ Huế thân  thương trong sự khâm phục của nhân dân cả nước. Nghị lực của anh đã thôi thúc động viên chúng ta rất nhiều!
       Còn rất nhiều, rất nhiều những tấm gương thư thế nữa nhưng kể sao cho hết! Chính những con người đã từng sống trong khó khăn ấy đã mang lại động lực cho con người và xã hội. Bản thân họ đã nắm chắc số phận của mình. Họ cầm lấy tay lái cuộc đời mình. Một ngày mai tươi sáng đang đón chờ họ với bao công dân khác của xã hội. Hơn thế nữa, điều mà họ có thể có được sau đó còn quý giá hơn nhiều: đó là sự tin yêu của con người, gia đình thay vì lo lắng, buồn phiền thì cũng trở nên  tự tin hơn vào cuộc sống. Xã hội cần biết bao những con người như thế.
        Bởi vậy, nếu là một người may mắn, ta hãy cảm ơn cuộc sống và sống sao cho đúng. Đặc biệt, với những con người bất hạnh, ta hãy mở rộng lòng hơn. Họ cũng đầy đủ quyền như chúng ta, họ đáng được cảm thông và tôn trọng. Xã hội là nơi tu dưỡng mỗi con người. Nói thế cũng có nghĩa ảnh hưởng của xã hội xã tác động tới cá nhân. Tạo dựng một điều kiên tốt nhất để những người như họ phát huy khả năng là điều chia sẻ lớn nhất cho những con người thiếu may mắn.
      Tuy nhiên trước vẻ đẹp của những con người đó. chúng ta không thể không đau xót bởi một số bộ phận thanh niên có lối sống buông thả, hủy hoại cuộc đời và tuổi xuân của mình vào các tệ nạn xã hội. Sống mà không có mục đích, không có lý tưởng và ước mơ như họ, thì đó là sự vật vờ của một cái chết! Họ là một mảng tối tăm cần xóa bỏ ngay. Những kẻ đó là sự tương phản rõ rệt với những tấm gương đẹp đẽ trên kia!
       Những con người chúng ta gặp gỡ trên đây đều được coi là niềm tự hào của đất nước. Họ dựa vào chính sự phấn đấu của cá nhân để vượt lên mọi khó khăn, trở ngại về cả khách quan lẫn chủ quan nhằm tôn vinh con người, tôn vinh đất nước. Số phận khắt khe không làm  cho họ chùn bước trên con đường của chính mình. Nghị lực sống mạnh mẽ, ý chí vươn lên không ngừng, tình yêu cuộc sống và niềm lạc quan tin tưởng của họ đã thắp sáng cho tuổi trẻ chúng ta những ước mơ cao đẹp về sự chiến thắng số phận. Chẳng ai muốn những người xung quanh mình đau khổ,và càng không muốn bản thân đau khổ. Tuy nhiên, nếu chẳng may lâm vào tình cảnh khó khăn, ngặt nghèo, hãy biết chấp nhận và chống lại số phận. Một xã hội chỉ tốt đẹp khi có người công dân tốt. Sống tốt là có trách nhiệm với chính bản thân mình, có nghị lực, quyết tâm cùng ý chí vươn lên ngay từ ngày hôm nay.
2. CHẤT ĐỘC MÀU DA CAM....
Chiến tranh  đã lùi xa nhưng di hoạ mà nó để lại vẫn hàng ngày hàng giờ làm bao người Việt Nam đau đớn .Trước tình hình ấy , cả nước đã lập quỹ giúp đỡ các nạn nhân chất độc màu da cam  nhằm phần nào cải thiện cuộc sống và xoa dịu nỗi đau của họ  .
Chất độc màu da cam mà Đế quốc Mỹ đã rải xuống các cánh rừng Miền Nam thời chiến tranh  đã tạo nên nỗi kinh hoàng cho thế hệ sau của những người đã từng sống ở những khu vực đó.Những đứa trẻ vô tôi, tật nguyền,dị dạng,vừa chào đời đã phải lìa đời hoặc nếu sống được thì sức khoẻ,trí tuệ thậm chí cả hình hài đều không bình thườngNhững sinh linh quái dị và vô tội ấy trở thành nỗi ám ảnh,đau đớn đến tê tái của người thân, gia đình và của toàn xã hội  .
Nguyên nhân nào dẫn đến thảm hoạ ấy ?Chính là do sự vô nhân đạo của giới cầm quyền ở một đất nước đã từng tuyên bố về quyền con người trước toàn thế giới.Để thực hiện âm mưu xâm lược của mình,đế quốc Mỹ đã không từ một thủ đoạn nào kể cả việc vi phạm quyền làm người của những trẻ thơ vô tội .Những bọc nước,cục thịt ,quái thai hoặc những sinh thể điên dại,vô tri vô giác do chất độc màu da cam không chỉ khiến cho gia đình đau đớn về tinh thần,khốn khổ về vật chất mà còn là gánh nặng cho toàn xã hộiNhững vết thương không mảnh đạn mà đeo bám dai dẳng mãi mãi không lành.Đó chính là tội ác tày trời mà chiến tranh  đã gây ra .
Trước tình hình đó nhiều chương trình ủng hộ những nạn nhân chất độc màu da cam đã được tổ chức.Biết bao người đã khóc thương cho những số phận bất hạnh,biết bao chữ ký đã được thu thập để ủng hộ cuộc đấu tranh đòi bồi thường cho các nạn nhân chiến tranh.Ngày đầu tiên Mỹ rải chất độc chết người này xuống Việt Nam: 10-8-1961 đã trở thành ngày “Vì nạn nhân chất độc màu da cam”.Cả nước Việt Nam đã lập quĩ giúp đỡ các nạn nhân khốn khổ.Đó là việc làm cần thiết để giúp đỡ họ phần nào cải thiện cuộc sống và xoa dịu nỗi đau.Nhiều em bé tật nguyền,côi cút đã được chăm sóc,nhiều tổ chức chính quyền,doanh nghiệp,cá nhân đã xây dựng nhà tình nghĩa,tặng xe lăn,tiền, quà ,thăm hỏi và giúp đỡ các nạn nhân.Nhiều nhóm tình nguyện viên được thành lập để làm việc tại các trung tâm bảo trợ nạn nhân chất độc màu da camDẫu biết rằng tất cả những giúp đỡ đó không thể bù đắp được những mất mát đau đớn của họ song đó thực sự là hành động đền ơn đáp nghĩa, phù hợp với truyền thống“tương thân tương ái”,“uống nước nhớ nguồn” của dân tộc Việt Nam ta .
Việt Nam đã cố gắng để xoa dịu nỗi đau chiến tranh,song“ơn phải trả,oán phải đền”.Chính phủ Mỹ và 37 công ty hoá chất đã cung cấp chất độc này cho quân đội Mỹ cũng phải chịu trách nhiệm về sự vô nhân đạo của mình .
Nỗi đau của những nạn nhân da cam là một nỗi ám ảnh dai dẳng ,việc giúp đỡ họ cần phải làm thường xuyên và liên tục .Bởi vậy mỗi chúng ta cần nhận thức sâu sắc về vấn đề này , tích cực học tập , phấn đấu xây dựng xã hội tốt đẹp mà ở đó mọi người đều được đảm bảo quyền sống và quyền hạnh phúc .
3. Trò chơi điện tử là món tiêu khiển hấp dẫn.Nhiều bạn vì mải chơi mà sao nhãng học tập và còn phạm những sai lầm khác.Hãy nêu ý kiến của em về hiện tượng đó.(Lập dàn bài) 
Mở bài: Tuổi thơ của chúng ta gắn liền với những trò chơi dân gian đầy màu sắc của dân tộc. Nhưng bây giờ nhưng trò chơi đó đã nhạt phai dần để nhường chỗ cho 1 loại trò chơi mới "Trò chơi điện tử".
Thân bài:
1,Khái niệm:
-Một nhà tâm lý Mỹ đã đưa ra định nghĩa:“Trò chơi điện tử là trò chơi mà hành động trong đó cần công nghệ thông tin điều khiển”.Hiểu một cách đơn giản, trò chơi điện tử là những trò chơi được chơi trên thiết bị điện tử.(Thường được gọi là “game”).
2,Chứng minh trò chơi điện tử là một món tiêu khiển hấp dẫn:
- Trò chơi điện tử hiện nay đang thu hút mọi người bởi sự đầu tư tính đa dạng của nó:
+ phong phú về thể loại: thể thao (Fifa), hành động (Hitman), chiến thuật, phiêu lưu (Tarzan), trí tuệ (Sherlock Holmes), mô phỏng (Sim), chiến thuật (Yuri), vui nhộn,
+ nhiều hình thức: video game (Mario,Racing,tetris), game show trực tiếp trên truyền hình (Vui cùng Hugo), game trong điện thoại di động, game trên máy tính, 
+ Song phải kể đến một loại trò chơi điện tử thật sự tạo nên một “cơn bão” trong giới học sinh: game online (trò chơi trực tuyến) bởi hình ảnh đồ họa 3D sắc nét, người chơi có thể trực tiếp thi thố tài năng với nhau thông qua điều khiển các nhân vật ảo, vừa chơi game vừa chat, có thể chuyển nhượng các món đồ trong game (đồ ảo).
Chính bởi tính đa dạng của trò chơi điện tử, nó phù hợp với mọi lứa tuổi, sở thích và cá tính. 
+Trò chơi điện tử khiến người chơi thử thách sự dũng cảm, khéo léo, kiên trì, trí tưởng tượng,tạo hứng thú với kỹ thuật hiện đại, các nhân vật được xây dựng phong phú,có thể ăn theo một số phim, truyện ăn khách (Thiên Long Bát bộ,..) hoặc các hoạt động đang được yêu thích tại thời điểm đó.(bóng đá, nhảy hiphop,).
+”Game có thể thảo mãn hầu hết các nhu cầu tâm lý căn bản của người chơi. Đó là lý do khiến nhiều người cảm thấy khó khăn khi rời bỏ thế giới ảo”-theo một cuộc nghiên cứu mới nhất của các chuyên gia trường Đại học Rochester (New Yord, Mỹ) tiến hành trên 1000 người chơi.
+Trò chơi điện tử khiến giải tỏa cảm giác căng thẳng, mệt mỏi sau những giờ học vất vả, đem lại tiếng cười, sự thoải mái và niềm vui.
+Giáo sư tâm lý Richard M. Ryan khẳng định:“Chơi game không chỉ đem lại cho người ta sự vui vẻ”.Game có thể đem đến cho người giải trí cảm giác thanh công, tự do và được tương tác với người khác.
Song những mặt tích cực ấy chỉ khi bạn chơi điều độ,mức độ vừa phải với những trò chơi phù hợp.
3,Tác hại của việc chơi trò chơi điện tử nhiều:
Game không xấu và cả chơi game cũng không xấu nhưng việc nhiều người đang lạm dụng tính giải trí của nó một cách quá mức lại gây lên những tác hại mà người chơi, đặc biệt là lứa tuổi học sinh không ngờ đến.
+ tốn thời gian: Một người chơi ít khi nhận ra chỉ loáng một cái họ tiêu diệt một con quái vật lại ngốn đến cả tiếng đồng hồ, chỉ một loáng họ vượt qua một “cửa” lại ngấu đến vài tiếng. Và thế, thời gian ăn, ngủ, học, làm việc,... đều bị bớt xén, thậm chí là cắt hẳn để giành cho thời gian chơi game.
• 7 tiếng mỗi ngày nếu bạn muốn trong vòng một năm (khoảng 2500 giờ) lên được level cao (Đương nhiên họ cũng tính để bạn không bao giờ có đủ khả năng lên được hết tất cả các level trước khi game này không còn ai chơi nữa!). Vậy bạn có thấy tiếc thời gian của mình khi cả ngày chỉ vùi đầu vào trò chơi điện tử, đeo đuổi những khát vọng viển vông, trong 2500 giờ ấy, bạn có thể tham gia bao nhiêu hoạt động có ích như từ thiện, hay chỉ đơn giản là chơi một môn thể thao, đọc sách,Trong 2500 giờ, bạn có thể đọc hàng trăm cuốn sách, tiếp thu hàng ngàn những điều lý thú xung quanh mình.Trong 2500 giờ, nếu bạn chơi cầu lông, tôi tin bạn sẽ là một vận động viên cực kỳ xuất sắc. Vậy mà suốt 2500 giờ ấy, bạn chỉ biết quay cuồng với những nhân vật ảo trong game mà họ đã tạo ra, và cuối cùng cái bạn đã có là gì? Chưởng của thiếu lâm? Biết được cách giết mấy con quái vật? Tôi không chắc là nó sẽ có ích gì trong xã hội hiện tại, một xã hội cần những con người có học hành, có tri thức, có hiểu biết. Bạn có hiểu vấn đề không? Bạn bỏ học để chơi game, chính là biểu hiện của việc tự làm mình thụt lùi lại so với văn minh nhân loại. Có phụ huynh cho rằng:”Thà cứ để nó chơi thế còn hơn sa đà vào tệ nạn xã hội”. Nhưng họ đâu ngờ cô cậu quý tử nhà họ lại bỏ học để có đủ thời gian ”cày level” cho bằng bạn bằng bè. Bạn có tin không,những người làm game online đã tính toán để bạn, một người chơi game của họ sẽ mất ít nhất là 5
• Có bạn khi được hỏi như vậy thì chống chế ”lỡ mai này có chiến tranh thì bọn em đã được trang bị trước kiến thức cần thiết rồi!” làm các cô chú phóng viên phải bất ngờ vì sự ngây thơ đến buồn cười của một câu học sinh đã 16 tuổi nhưng mới học lớp 8 vì đúp 2 năm liên tiếp do bỏ học chơi ở nhà chơi game. Chiến tranh vũ trang giữa các nước chưa bao giờ người ta có thể sử dụng đến chưởng thiếu lâm! Và nếu có cần sử dụng đến thật thì bạn cũng chỉ mất đến 25 giờ để học tất cả những điều mà một người chơi game biết được trong 2500 tiếng!
+ tốn tiền bạc: 
• Hãy làm một phép tính đơn giản thế này, một người chơi ngoài hàng 5 giờ/ngày với giá trung bình 2500 đồng/1 giờ thì trong một năm sẽ sẽ tiêu tốn hơn 4 triệu rưỡi! Dù nhà bạn có máy tính, số tiền bỏ ra cũng chẳng ít hơn với ti tỉ thứ tiền phải trả: tiền hao tổn máy (sửa chữa); tiền nâng cấp các bộ phận của máy tính để cho hiện đại nhất, đáp ứng những nhu cầu ngày càng khó chiều của các game; tiền điện; tiền internet,
• Bạn sẽ mất ít nhất là 4 triệu rưỡi một năm để nuôi cái thú vui xa xỉ này nếu bạn là một tay “nghiện game bình dân”!Bởi vì không chỉ phải trang trải cho tiền chơi hàng ngày mà còn bỏ không ít tiền để “trang trí” thêm cho con nhân vật ảo của mình nếu muốn trông nó đẹp và “chẳng kém ai”.Thậm chí có những game yêu cầu bạn phải “nạp thẻ” (tức là trả tiền chơi cho nhà sản xuất) như “Võ Lâm truyền kỳ” với một thẻ 60 000 được 100 giờ (tất nhiên bạn vẫn phải trả tiền cho hàng net). Một người chơi game online chuyên nghiệp tâm sự: ”Tiền chơi phải bỏ ra là một truyện, nhưng tiền mua đồ cho con character (nhân vật) mới thật sự tốn kém, trung bình mỗi tháng mất không dưới 800 nghìn. Hơn nữa còn phải nạp thẻ Võ lâm. Nhiều khi tiền tiêu vặt bố mẹ cho không đủ đốt, túng quá phải đi chơi bài *******!”.Thật cay đắng thay!
• Là một học sinh, bạn làm gì ra mấy tră

File đính kèm:

  • docxon_tap_ngu_van_lop_9_nghi_luan_xa_hoi_de_bai_nhung_tam_guong.docx