Ôn tập Ngữ văn Lớp 8 - Văn tự sự

I.LƯU Ý:

1.6 yếu tố của văn tự sự

Nhân vật, thời gian, địa điểm, nguyên nhân, diễn biến, kết quả

Mô hình bàn tay

-Setting: when, where (k gian, th gian nghệ thuật)

-Character: who? Nhân vật chính, nhân vật phụ (chọn ngôi kể)

-Problem : What went wrong? -Vấn đề? Có chuyện gì xảy ra?

Cần dựa vào đề bài.

-Events: Beginning, Middle, End

(sự kiện: bắt đầu, giữa, kết thúc)

(Bổ sung: sự việc bắt đầu, sự việc phát triển, sự việc cao trào, sự việc kết thúc)

-Solution: How was the problem solved?

(Vấn đề giải quyết như thế nào?)

-Sử sụng kết hợp: kể+tả+bộc lộ cảm xúc

 Đưa yếu tố nghị luận vào văn tự sự

VD:

-Bộc lộ cảm xúc: sử dụng các từ ngữ cảm thán: chao ôi, xiết bao, biết bao, biết chừng nào, biết bao nhiêu

-Đưa yếu tố nghị luận:

VD: Lòng nhân ái: Tất cả rồi cũng sẽ trở về với cát bụi, chỉ có tình yêu thương là còn mãi. Đến bây giờ tôi mới hiểu tại sao mẹ luôn nhắc nhở tôi phải luôn biết sống yêu thương nhân ái, quan tâm đến mọi người xung quanh và mẹ luôn nói “Cho đi là còn mãi”

2.Kết hợp: +đối thoại (hai nhân vật trò chuyện cùng nhau-dẫn trực tiếp)

VD: Lan hỏi tôi:

-Sao cậu đến lớp muộn thế?

Tôi trả lời:

-Tớ vừa chứng kiến một câu chuyện rất cảm động, một câu chuyện về lòng hiếu thảo và tớ phải giúp một cô bé đáng thương cậu ạ! Vì vậy mà tớ đã đến lớp muộn.

 +độc thoại nội tâm (nhân vật tự nói với chính mình, bày tỏ suy nghĩ, nhận xét, cảm nghĩ, nội tâm của mình như: thầm nghĩ, tự hỏi lòng mình, tự nhủ, tự hứa, tự nói với chính mình, tự dặn lòng .)

VD: Tôi thầm nghĩ cô bé đáng thương quá, mình cần giúp đỡ cho cô bé

3. Chú ý yêu cầu:

-Chứng kiến: Sử dụng ngôi kể thứ 3, kể lại câu chuyện 1 cách khách quan, có thể đưa bình luận, nhận xét, suy nghĩ về nhâ vật, sự việc, gọi nhân vật bằng tên.

-Tham gia vào câu chuyện: Sử dụng ngôi kể thứ nhất, mình là một nhân vật trong câu chuyện, kể lại sự việc mình từng trải qua, thể hiện cảm xúc chân thật của chính mình, người kể xưng “tôi”

 

docx 15 trang linhnguyen 18/10/2022 3380
Bạn đang xem tài liệu "Ôn tập Ngữ văn Lớp 8 - Văn tự sự", để tải tài liệu gốc về máy hãy click vào nút Download ở trên

Tóm tắt nội dung tài liệu: Ôn tập Ngữ văn Lớp 8 - Văn tự sự

Ôn tập Ngữ văn Lớp 8 - Văn tự sự
át triển:
+ Vừa lúc ấy, có một bà lão già nua, nghèo khổ. Mái tóc bạc phơ, lưng khòm khòm. Trên khuôn mặt có nhiều nếp đồi mồi. Bộ đồ bà đang mang đã rách rưới và bốc mùi hôi. Trên tay cầm cái nón rách. Bà lão nói “Bà làm phúc cho tôi vài đồng, để tôi ăn cơm”. Vừa nói, bà vừa đưa chiếc nón rách về phía bà chủ quán. Chưa kịp nghe bà lão nói hết câu thì bà chủ đã quát lên:
- Mới sáng mà đã xin với xỏ. Đi chỗ khác cho người ta buôn bán. Thật là xui xẻo (Đi ra ngay, ai dư tiền mà cho bà. Mới mở hàng mà đã tới ám. Đi chỗ khác cho người ta làm ăn, buôn bán.
* Sự việc cao trào:
+ Vừa nói bà chủ quán vừa đưa chai nước mắm cho em, vừa đẩy bà lão ăn xin ra đường khiến bà lão loạng choạng ngã dúi ra đường.
+ Nói rồi, bà ta vừa lấy một bó hương vừa thắp vừa khấn vái lầm rầm, quơ quơ giống như muốn đuổi bà lão đi.
+ Lúc này em mới nhìn kỹ bà lão già nua, nghèo khổ
* Sự việc kết thúc
+ Thấy ái ngại cho hoàn cảnh của bà lão, tôi chạy liền tới bà:
“Bà ơi, cháu có thể giúp gì cho bà”
Bà lão thều thào:
- “Bà đói quá và khát nước nữa đi không nổi nữa. Để bà ngồi nghỉ một lát.
+ Nhìn bà, em chợt nhớ đến người bà đã quá cố của mình. Lòng em lại xót xa (tâm trạng)
+ Em lục lọi khắp túi quần, thấy còn một tí tiền, tôi dặn bà hãy chờ đây và mua ít đồ ăn thức uống cho bà.
+ Em quay lại hàng tạp hóa. Vừa thấy em bà chủ quán tươi cười “Cháu muốn mua gì nữa nào?”. Nhìn nụ cười giả dối của bà ta, em thấy gai cả mắt. Thật đúng là loại người 2 mặt
+ Em vội vàng mua 1 ổ bánh mì ngọt và bịch sữa, và chạy đến bà lão:
“Bà ơi, cháu biếu bà ổ bánh mì, sữa và ít tiền để bà mua thức ăn trong vài ngày tới, cháu chỉ có thể giúp bà như vây thôi ạ!.
+ Bà lão liền mở gói bánh mì và nhai ngấu nghiến
+ Nhìn bà lão ăn không kịp nhai em thấy thương vô hạn. Sau khi ăn no, bà lão chào em rồi nói: “Cảm ơn cháu. Cháu là cô bé tốt bụng, nhân hậu..”.
+ Nhìn bóng dáng xiêu vẹo của bà đi giữa dòng đường xe cộ tấp nập,em thấy bà thật nhỏ bé và đáng thương.
+ Trở về nhà, mẹ hỏi “Sao mẹ nhờ con mua chai nước mắm mà sao lâu vậy?”. Em đã kể laị cho mẹ. Biết sự việc em làm mẹ rất vui, khuôn mặt mẹ rạng rỡ. Mẹ nói “Con ngoan lắm.”.
3.KB:
 Qua sự việc ngày hôm đó, mẹ đã có cái nhìn khác về em. Nhìn nụ cười, niềm vui và khuôn mặt rạng rỡ của mẹ em cũng vui lây. Em mong mọi người hãy quan tâm giúp đỡ cho những người có hoàn cảnh bất hạnh, đáng thương. Mỗi chúng ta hãy sống yêu thương nhân hậu để cuộc sống này thêm tươi đẹp như lời bài thơ của Tố Hữu:
 “Có gì đẹp hơn trên đơn hơn thế 
Người với người sống để yêu nhau”
BÀI THAM KHẢO 3.
 1.MB: 
Cách 1: Trước đây, em thường nghĩ thật khó có cơ hội làm việc tốt. Nhưng có một việc xảy ra khiến em thay đổi suy nghĩ. Em nhận ra làm việc tốt không phải chỉ là làm những điều lớn lao vĩ đại mà đôi khi đó là những việc nhỏ, rất bình thường trong cuộc sống hàng ngày. Mùa đông năm ngoái em có dịp tặng cho bạn một chiếc áo ấm việc làm này khiến cho em cảm thấy rất vui và hạnh phúc.
Cách 2:
“Thấy ai đói rách thì thương
 Rách thường cho mặc, đói thường cho ăn” Mỗi lần đọc câu thơ này, em lại xúc động nhớ đến một hoàn cảnh thương tâm. Đó là chuyện bạn Mai không có áo ấm để mặc trong mùa đông giá rét. Em đã dành tặng bạn một chiếc áo ấm. Việc ấy khiến cho em cảm thấy rất vui và hạnh phúc, em cảm thấy cuộc sống này đẹp biết bao nếu mọi người biết yêu thương nhau.
2.TB:
a.Không gian thời gian
 Cách đây gần một năm, vào một buổi sáng mùa đông mây đen giăng kín bầu trời, từng cơn gió se lạnh khiến mọi người dường như cảm nhận được cái rét của mùa đông đã đến. (Đó là một buổi sáng đầu đông những cơn gió lạnh đã tràn về khiến ai ai cũng cảm nhận mùa đông đã đến đâu đây!) 
Em đang vui đùa cùng chúng bạn trước giờ vào lớp chợt thấy Mai co ro trong chiếc áo cộc tay (tay ngắn) ngồi lặng lẽ thu mình ở một góc lớp, đôi môi tím tái, làn da xanh xao (nước da tái mét), cả người run lên vì lạnh.
b.Giới thiệu hoàn cảnh của bạn
Học chung với nhau đã mấy năm nên em biết rất rõ hoàn cảnh của gia đình Mai. Gia cảnh của bạn rất đáng thương. Bố mai mất sớm, mọi gánh nặng cơm áo đè trên đôi vai gầy của mẹ Mai. Cô ấy buôn bán ve chai để kiếm sống. Cô phải vất vả tần tảo sớm hôm để lo cái ăn cái mặc cho chị em Mai. Cho dù mẹ Mai đã rất cố gắng làm việc nhưng vẫn không đủ để trang trải cho cuộc sống.
Mai thường đến lớp với những bộ quần áo cũ kỹ bạc màu, hiếm khi nào em thấy bạn có quần áo hay giày dép mới. Sách vở Mai học cũng là những quyển sách cũ đi xin lại của nhà hàng xóm. 
c.Kể về sự việc
 Nhìn bạn ăn mặc phong phanh giữa trời đông giá rét,em thấy thương bạn quá! Chiều hôm ấy, trong bữa cơm gia đình, em đã xin phép mẹ lấy chiếc áo ấm cũ của em để tặng cho bạn, giúp bạn được ấm trong mùa đông lạnh giá.
d.So sánh hoàn cảnh của em và bạn
Là những người bạn cùng trang lứa nhưng hoàn cảnh của em và Mai hoàn toàn trái ngược nhau. Trong khi em thì ăn mặc đầy đủ ấm áp trong mùa đông, được bố mẹ chiều chuộng còn Mai thì lúc nào cũng mặc những bộ quần áo cũ kỹ. Cuộc sống của bạn là những chuỗi ngày phải đối mặt với khó khăn, thiếu thốn, vất vả. Ngay từ những ngày đầu đông mẹ đã mua cho em những ba chiếc áo ấm mới rất đẹp, rất dày và rất ấm.
Được mẹ cho phép, sáng hôm sau em đem chiếc áo đến lớp tặng Mai. Em nói với Mai: 
-Bạn hãy cầm chiếc áo này để mặc cho đỡ lạnh nhé!
Mai có vẻ ngần ngại muốn từ chối nhưng nhìn ánh mắt chân thành và nụ cười thân thiện của em, Mai đã đồng ý nhận chiếc áo.
Em thấy Mai có vẻ cảm động lắm. Khuôn mặt bạn vui sướng, rạng rỡ niềm vui xen lẫn sự xúc động. Mai nói với em giọng run run nghẹn ngào:
- Cảm ơn bạn, mình sẽ giữ chiếc áo này thật cẩn thận!
Nhìn Mai hạnh phúc khi nhận được món quà bất ngờ em cũng thấy lòng mình vui và hạnh phúc ngập tràn.
Chiếc áo rất vừa với dáng người của Mai, màu hồng của áo làm nổi bật màu da trắng hồng của bạn. Có lẽ mùa đông này những cơn gió rét không không còn hành hạ Mai nữa. Mai có áo ấm mới để mặc cho đỡ lạnh còn em lại thấy lòng mình ấm áp vui sướng, tràn đầy hạnh phúc
3. KB
Em mong ước mình sẽ còn nhiều cơ hội để làm thêm nhiều việc tốt để thấy cuộc đời này thật đáng sống. Em vui và hạnh phúc vì mình đã đem đến niềm vui cho người khác bởi em nhớ có ai đó đã nói rằng: “Hạnh phúc lớn nhất là được đem hạnh phúc đến cho những người khác” bởi “Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình”
Bài tham khảo 4: Giúp cho em bé đi lạc mẹ
DÀN BÀI:
1.MB
-Ai cũng đã từng là một việc tốt
 -Có lần em đã giúp cho một em bé đi lạc mẹ, em rất vui vì điều đó.
2.TB
-Em đang vui đùa cùng lũ bạn thì nhìn thấy một bé gái đang đứng khóc.
 -Em hỏi han, đưa em bé đến đồn công an phường gần nhất.
-Sau đó mẹ của bé đến tìm. Họ gặp nhau vui mừng cảm động.
-Mẹ em bé tặng quà nhưng em không nhận.
-Em rất vui vì mình đã làm được một việc tốt.
3.KB:
Mọi người hãy làm nhiều việc tốt để cuộc đời thêm đẹp.
Gợi ý
1.MB
Cách 1:
Ai cũng đã từng có lần làm được những việc tốt, em cũng vậy. Đã có lần em đã giúp cho một em bé đi lạc được gặp lại mẹ của mình. Em rất vui vì mình đã làm được một việc có ý nghĩa, giúp ích cho mọi người.
Cách 2:
“Sống trong đời sống cần có một tấm lòng...” Mỗi khi nghe câu hát ấy, em lại nhớ đến một câu chuyện đã để lại trong lòng em những cảm xúc không thể nào quên. Lần ấy em đã giúp một em bé đi lạc được gặp lại mẹ. Dù việc ấy đã xảy ra rất lâu rồi nhưng em vẫn còn nhớ mãi.
2.TB:
a.Giới thiệu thời gian địa điểm
 Sáng hôm ấy là một buổi sáng cuối thu những cơn gió heo may se lạnh đã tràn về. (Buổi sáng mùa hè ấm áp, những tia nắng hè tinh nghịch đang nhảy nhót trên các vòm lá/ Một buổi sáng đầu đông, cái rét cắt da cắt thịt đang thấm sâu, len lỏi qua các lớp áo len dày./ Chiều hôm ấy một buổi chiều mùa đông ảm đạm từng đám mây đen vần vũ, báo hiệu cơn mưa lớn sắp đến). Đang vui đùa cùng chúng bạn trên đường đến trường (trên đường về nhà sau giờ tan học) , em nghe thấy tiếng khóc thút thít văng vẳng đâu đây.
b.Giới thiệu sự việc
Đưa mắt nhìn quanh khắp nơi, em nhìn thấy một bé gái khoảng bốn, năm tuổi đang đứng khóc. Rời đám bạn, em bước đến bên em bé. Nhìn thấy đôi má bầu bĩnh và đôi mắt ướt đẫm nước mắt của em bé, em thấy thương quá! Em cầm tay bé hỏi khẽ:
 -Em tên là gì? Vì sao em khóc?
Ban đầu cô bé có lẽ hơi ngần ngại vì sợ em là người lạ nên không dám trả lời. Sau đó có lẽ nhìn thấy nụ cười thân thiện, vẻ mặt chân thành của em nên cô bé đã lí nhí trả lời mà vẫn chưa thôi khóc:
Dạ, em tên là Thảo, em bị lạc mẹ rồi chị ạ!
Nhìn kỹ, em thấy cô bé thật xinh xắn, hai bím tóc dày đen nhánh, đôi mắt nhòe nước vẫn không giấu được vẻ đẹp. Đó là đôi mắt long lanh, to tròn đen như hai hạt nhãn lớn. Làn da em trắng hồng, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu quá!
Sau khi hỏi han trò chuyện, em biết em bé tên là Thảo, em được bốn tuổi. Em hỏi đường về nhà, Thảo chỉ lắc đầu và càng khóc to hơn. Em dỗ dành và hỏi Thảo có nhớ số điện thoại của mẹ không, Thảo lại lắc đầu, hai Bím tóc dày đung đưa, ánh mắt em ngơ ngác như nai con lạc mẹ thật đáng yêu vô cùng!
Em bối rối chưa biết phải giải quyết thế nào. Em chợt nảy ra một ý định. Em thầm nghĩ: “Hay là mình đưa cô bé đến chỗ đồn công an phường để các chú công an giúp đỡ nhỉ?”
Nghĩ là làm, em đã dắt tay Thảo đến đồn công an gần nhất nhờ các chú công an hỗ trợ để tìm mẹ giúp bé. Em đang trình bày sự việc với các chú công an thì có một người phụ nữ khoảng hơn 30 tuổi rất trẻ trung mái tóc dài đen nhánh, vẻ mặt cô lo lắng vội vàng bước vào. Vừa nhìn thấy bé Thảo cô đã chạy nhanh đến ôm chầm lấy em và nói với giọng hốt hoảng:
-Ôi, con ơi! Con đi đâu để mẹ tìm mãi. Mẹ lo cho con lắm, con biết không?
Bé Thảo cũng sà vào lòng mẹ khóc nấc lên: -Con xin lỗi mẹ, con thấy con búp bê trong tủ kính bên kia đường đẹp quá, định đi qua nhìn một tí. Rồi con quay lại và không thấy mẹ đâu nên đi tìm mẹ.
Nhìn cảnh hai mẹ con bé Thảo ôm nhau mừng mừng tủi tủi, em xúc động vô cùng. Chứng kiến cảnh tượng ấy, em càng cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến của người mẹ dành cho con. Em cảm nhận tình mẫu tử thật thiêng liêng cao quý biết bao!
Mẹ Thảo cảm ơn em, cầm tay em tỏ ý biết ơn. Cô ấy móc ví ra đưa cho em một số tiền lớn để cảm ơn em nhưng em kiên quyết từ chối. Vẻ mặt cô ấy rất cảm động. Cô ấy đã khene m:
-Con đúng là một cô bé ngoan và có tấm lòng nhân hậu. Cô tin con sẽ nhận được thật nhiều tình yêu thương và niềm hạnh phúc.
Nhìn vẻ mặt rạng ngời hạnh phúc của hai mẹ con cô ấy em đã cảm thấy lòng mình hạnh phúc và vui sướng lắm rồi. Em chạy nhanh đến trường may quá, vừa đúng lúc chuông reo vào giờ học.
3.KB
Cách 1:
Sau sự việc ấy em đã hiểu làm được một việc tốt cũng không phải là điều quá khó.
Để thể hiện tấm lòng biết quan tâm chia sẻ với khó khăn của những người xung quanh ta sẽ làm được nhiều việc có ích. Mỗi chúng ta hãy làm thật nhiều việc tốt giúp đỡ những người gặp khó khăn hoạn nạn xung quanh mình để cuộc sống này ngày càng tươi đẹp hơn.
Cách 2:
 “Có gì đẹp trên đời hơn thế
 Người với người sống để yêu nhau”
Cuộc đời này sẽ đẹp biết bao nếu ta biết sống yêu thương chia sẻ nhân ái. Câu chuyện đã qua rồi nhưng em vẫn còn nhớ mãi. Em tự hứa với lòng mình sẽ luôn sống yêu thương và giúp đỡ những người gặp khó khăn hoạn nạn để cảm nhận được vẻ đẹp của cuộc sống và làm đẹp cho tâm hồn mình. 
Đề 2: MỘT LẦN MẮC LỖI
Đề (2) Kể về một lần em mắc lỗi
VD: 
1.Em có thái độ chưa đúng mực với thầy /cô, bố /mẹ hoặc người lớn tuổi.
2.Em nói dối với thầy /cô, bố /mẹ hoặc một người thân.
3.Bố/mẹ/ ông/ bà/người thân bị ốm, nhờ mua thuốc() mà em mải chơi khiến người ấy bị bệnh nguy kịch
4.Em theo đám bạn xấu bỏ học/chơi game/bỏ nhà đi bụikhiến bố/mẹ người thân lo lắng
5.Em trộm tiền của bố /mẹ/ người thân nạp tiền vào thẻ game/theo đám bạn xấu đi chơi, mua sắm, xem phim(hoàn cảnh gia đình khó khăn)
6. Em xem nhật kí của bạn/ hiểu lầm bạn giận bạn, oán trách bạn/ lấy trộm một kỉ vật của bạn
BÀI THAM KHẢO 1
Dàn ý chi tiết
1. Mở bài trực tiếp
- Em yêu quý tất cả mọi người trong gia đình nhưng người em yêu nhất là mẹ.
- Ngay từ những ngày em mới lọt lòng mẹ đã dành cho em tất cả tình yêu thương.
- Không biết tự bao giờ, hình dáng thân quen của mẹ đã khắc sâu vào tâm trí em trở thành người sống mãi trong lòng em. Vậy mà có lần em đã khiến mẹ buồn, lần mắc lỗi ấy khiến em ân hận mãi.
Cách 2: Mở bài gián tiếp
“Mẹ có nghĩa là mãi mãi
Là cho đi không lấy lại bao giờ”
Hoặc “Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không”
 - Gió mùa thu mẹ ru con ngủ
Đêm năm canh chầy mẹ thức đủ vừa năm”
Mỗi lần đọc câu thơ (ca dao) này trong tâm trí em lại hiện lên dáng gầy guộc, đôi mắt đượm buồn của mẹ. Mẹ là người đã mang nặng đẻ đau, đã dành cho em sự yêu thương vô bờ bến. Hình dáng thân quen của mẹ luôn sống mãi trong lòng em dù đã trải qua bao nhiêu năm tháng. Vậy mà có lần em đã khiến mẹ buồn, lần mắc lỗi ấy khiến em ân hận mãi.
2. Thân bài:
- Kể về sự yêu thương chăm sóc của mẹ dành cho em
+ Những ngày em còn nằm trong bụng mẹ, mẹ đã đan khăn len, tất len, mũ len
+ Mỗi ngày em đều cảm nhận tình yêu thương, sự quan tâm, vô bờ bến của mẹ dành cho em.
- Hình bóng thân quen của mẹ đã khắc ghi vào lòng em (miêu tả mẹ trên khuôn mặt mẹ nổi bật nhất là .Lúc em làm việc tốt thì ánh mắt.)
- Kể về tình cảm của em đối với mẹ
- Kỉ niệm đáng nhớ: Tuy rất yêu thương kính trọng mẹ nhưng cũng không ít lần em làm mẹ buồn.
- Kể về hoàn cảnh khó khăn của gia đình.
Mặc dầu hoàn cảnh gia đình khó khăn, Để có tiền cho em ăn học mẹ đã phải làm nghề (quét rác, buôn bán ve chai, bán hàng rong)
- Biết mẹ làm công việc ấy, em xấu hổ với bạn bè, em nói với mẹ
- Biểu hiện của mẹ .., tâm trạng của em.
- Sáng hôm ấy (miêu tả)
- Tan học, em đừng chờ (ba) đến đón, bỗng một người phụ nữ dáng gầy gò, quần áo cũ kĩ đẩy xe rác (quẩy gánh hàng rong, ve chai) đi qua.
- Ngờ ngợ nhận ra đó là mẹ, em đang phân vân.
- Bỗng có một chiếc xe máy rồ ga phóng vụt qua, mẹ loạng choạng ngã xuống.
- Lẽ ra em phải chạy đến giúp đỡ mẹ nhưng..
- Em đâu biết rằng sau lưng em, mẹ
- Tối đó về nhà em thấy.
- Hôm sau, bố gọi em vào phòng, tâm sự với em rằng gia đình em gặp khó khăn, mấy tháng qua bố lại mất việc.
- Càng nghe bố nói, em càng thấy đau đớn, có lỗi, nước mắt em đã rơi không biết khi nào.
- Để em được ăn ngon mặc đẹp, mẹ đã phải dãi nắng dầm mưa để cho em bằng bạn bè. Vậy mà
- Sau đó em đến gặp mẹ xin lỗi và đã tặng mẹ một chiếc bánh kem nho nhỏ để mẹ mong hết bệnh.
3. Kết bài
C1: Như dòng sông luôn hướng về nguồn, em luôn dành cho mẹ tình cảm kính yêu. Bởi em biết trái đất chỉ có một mặt trời và em chỉ có mẹ là duy nhất trên đời. Hình dáng gầy gò, đôi mắt thẳm sâu nỗi buồn của mẹ đã khắc sâu trong lòng em, trở thành hình ảnh tươi đẹp sống mãi trong em.Và câu chuyện em có lỗi với mẹ ấy đã thành một kỉ niệm em luôn giữ mãi trong lòng.
C2: Giờ đây, tuy cuộc sống gia đình em đã khá giả, mẹ đã một cửa hàng tạp hóa lớn không còn vất vả nữa nhưng kỉ niệm ấy em không thể quên. Em luôn tự nhắc mình ghi nhớ công ơn sinh thành dưỡng dục và sự hi sinh, chắt chiu của mẹ. Bởi em biết “mẹ là ngọn gió của em suốt đời” Và câu chuyện em có lỗi với mẹ ấy đã thành một kỉ niệm em luôn giữ mãi trong lòng. 
Hoặc: Em tự hứa
Đề : Kể lại 1 lần em mắc khuyết điểm khuyến thầy cô buồn.(MẮC LỖI)
C1: Đường đời vốn không bằng phẳng, ai rồi cũng có lúc phải trải qua chông gai, thử thách, vấp ngã. Dù rất yêu thương kính trọng các thầy cô giáo, những người đã đem đến cho chúng em nguồn tri thức vô tận nhưng có lần em khiến thầy (cô) buồn. Lần mắc khuyết điểm ấy khiến em buồn và ân hận mãi.
C2: “Không thầy đố mày làm nên”
Hoặc “Ngày nào em bé cỏn con
Bây giờ em đã lớn khôn thế này
Cơm cha, áo mẹ, chữ thầy
Nghĩ sao cho bỏ những ngày ước ao”
Mỗi lần nghe câu ca dao (tục ngữ) này em lại nghĩ đến công lao dạy dỗ khó nhọc của các thầy (cô) giáo. Dù rất kính trọng và biết ơn các thầy (cô) giáo – những người đã ươm mầm trí tuệ cho các thế hệ trẻ nhưng có lần em phạm lỗi khiến thầy (cô) giáo buồn. Lần mắc khuyết điểm ấy với em đã trở thành một kỉ niệm không thể nào quên.
2. Thân bài:
- Hoàn cảnh trước khi xảy ra sự việc
+ Từ trước đến nay, em vốn là một học sinh chăm ngoan, học giỏi và luôn được thầy cô tin yêu
+ Buồn chán vì cảnh gia đình lâm vào cảnh khó khăn, bố bị ốm nặng, mọi công việc đổ lên đôi vai gầy yếu của mẹ. Em bắt đầu xao nhãng việc học và giao du với đám bạn xấu. Việc học của em ngày càng sa sút.
- Hoàn cảnh xảy ra sự việc:
+ Sáng hôm ấy, là một buổi trong xanh mát nhẹ, những giọt nắng tinh nghịch nhảy nhọt, những chú chim thì chuyền cành này sang cành khác
Hoặc: Đó là buổi chiều mùa đông rét mướt, từng cơn gió lạnh cắt da, cắt thịt thổi đến (miêu tả). Cô giáo đến nhà em
+ Những ngày trước đó em theo đám Trâm “cận”, Thúy “điệu” đi chơi điện tử suốt. Những ngày nghỉ học rong chơi tự do khiến em thoải mái vô cùng. Chúng em chơi chán chê rồi rủ nhau vào siêu thị chơi bắn cá và ăn kem.
+ Em đang diện một bộ cánh mới, chuẩn bị “chuồn” ra khỏi nhà đến chỗ hẹn với đám game thủ thân thiết của mình thì thấy cô xuất hiện,
+ Nhìn thấy cô ướt sũng trong bộ áo mưa, hai ống quần bùn bắn tung tóe vì phải đi qua con đường lầy lội đầy ổ gà voi vào nhà, em
+ Ban đầu, hơi lúng túng, bất ngờ sau đó lấy lại bình tĩnh và mời cô vào nhà 
+ Cô nhìn căn nhà lụp xụp, xiêu vẹo, ướt sũng vì bị dột khắp nới với ánh mắt ái ngại
+ Em thầm nghĩ: “A, chắc cô đến để thuyết giáo về việc mình bỏ học đây mà”. Nghĩ vậy, em vênh mặt lên, sẵn sàng ứng chiến.
+ Nhìn khắp căn nhà chẳng có chỗ nào để cô ngồi, em đưa cho cô chiếc ghế đã hỏng chân bảo cô ngồi tạm.
+ Cô vừa ngồi thì chiếc ghế đổ sụp xuống, em muốn cười lắm nhưng cố nén im lặng.
+ Cô hỏi thăm về bố mẹ em, em đâm bực mình thầm nghĩ “Lại là bài báo cáo với phụ huynh nữa đây. Chán thiệt!”. Vì thế cô hỏi câu nào em trả lời nhát gừng câu nấy:
- Mẹ em có nhà không?
- Đi bán rồi!
- Thế ba em đâu?
- Đi tù.
Cô sững sờ nhìn vào mắt em, nín lặng, không nói một lời. Nhìn ánh mắt thảng thốt, mang nét phiền muộn, rưng rưng như muốn khóc của cô, em. (tâm trạng)
- Ngồi im lặng một lúc lâu rồi cô đứng lên, chào em ra về. Ánh mắt cô nhìn em đầy nỗi muộn phiền, có chút bất lực.
+ Nhìn dáng người nhỏ bé, gầy gò của cô mất hút vào màn mưa dày đặc, em. (tâm trạng)
+ Những ngày sau đó, các bạn học thường xuyên đến nhà em khuyên bảo em đi học lại
+ Thỉnh thoảng, cô lại đến đem theo cho em quà của trường, hội phụ huynh và của chính cô. Cô chỉ động viên em đi học lại mà không quở mắng một lời nào. Đôi mắt cô đầy niềm tin yêu hi vọng chứa chan một tình cảm ấm áp. Em nghĩ đến hoàn cảnh sống của cô cũng không khá giả gì, đồng lương ít ỏi, hai đứa con ốm yếu, nay đau mai ốm, cô lại phải nuôi cả mẹ già, vậy mà cô lại dành nhiều thời gian, tâm huyết cho em và còn tặng cả quà cho em nữa. Nghĩ đến đó, em thấy thương cô và suy nghĩ thật nhiều về những lời khuyên của cô. Cô đã nhiều lần khuyên nhủ em rằng với em, muốn thay đổi cuộc đời, thay đổi số phận, chỉ có một con đường duy nhất là phải học thật giỏi.
+ Từ chỗ buông xuôi, bất cần, dần dần em bị sự nhiệt tình và tình cảm của cô chinh phục. Em quyết định đến lớp trở lại.
+ Với quyết tâm thay đổi số phận, cùng với sự giúp đỡ tận tình của cô và nhà trường em lao vào học để bù đắp.
Cuối năm nhận phần thưởng học sinh giỏi mà em không tin đó là sự thật.
KB:
Em vẫn còn nợ cô một lời xin lỗi, một lời cảm ơn, không biết dùng lời nào để nói hết lòng biết ơn của em đối với cô. Em có được ngày hôm nay là nhờ tấm lòng bao dung, tình yêu thương của cô. Em tự hứa với lòng mình ...
Dàn ý
 Kể về lần em mắc lỗi
1.MB
-Ai mà chẳng có lần mắc lỗi
-Em đã ..
-Lần mắc lỗi ấy đến bây giờ vẫn là kỉ niệm khó quên trong em
2.TB
Kể về hoàn cảnh trước khi xảy ra sự việc
-Em vốn là một học sinh giỏi luôn được bạn bè quý mến, thầy cô tin yêu
-Vì dự sinh nhật người chị họ về khuya nên em không kịp học bài.
-Về sự việc em mắc lỗi
+Không gian, thời gian: sáng hôm ấy một buổi sáng mùa thu dịu mát.
+Sự việc bắt đầu: cô giáo cho bài kiểm tra em không làm được.
+Sự việc phát triển: em cầu cứu đứa bạn thân nhưng nó không dám giúp vì cô xem kiểm tra nghiêm tú

File đính kèm:

  • docxon_tap_ngu_van_lop_8_van_tu_su.docx