Ôn tập Ngữ văn Lớp 8 - Kể chuyện

 Tôi được sinh ra trong một gia đình có hoàn cảnh khó khăn, từ nhỏ bố mẹ tôi đã luôn dặn tôi rằng phải cố gắng học tập, không được thua bạn nào cả, có như vậy sau này tôi sẽ không khổ giống bố mẹ tôi bây giờ. Tôi đã làm theo lời bố mẹ, suốt ngày tôi chỉ học và đọc sách, tôi không muốn nói chuyện với ai vì tôi cảm thấy như vậy sẽ lãng phí thời gian. Trên lớp, ngoài thời gian học tôi lại ngồi đọc sách và đọc truyện, tôi không mấy khi quan tâm đến các bạn xung quanh tôi đang làm gì, họ hỏi gì thì tôi nói nấy. Vì vậy nên năm nào tôi cũng đứng nhất lớp và tôi không chơi với bạn nào cả. Nhiệm vụ chính của tôi là học tập, tôi đã nghĩ như vậy!

 Cho đến một ngày, có một bạn mới chuyển vào lớp tôi. Lần đầu bạn ấy vào lớp cô giáo giới thiệu bạn ấy tên là Trang ở lớp A2 chuyển sang. Nhìn bạn ấy hiền quá, tôi thấy tò mò không biết bạn ấy học có giỏi không? Vì tôi không thích ai học giỏi hơn tôi cả. Thật bất ngờ khi cô giáo bảo bạn ấy ngồi gần tôi, cô dặn tôi phải giúp đỡ bạn ấy học tập.

 Giờ ra chơi buổi học hôm ấy, vẫn thói quen cũ tôi ngồi đọc sách. Thật ngạc nhiên khi Trang cũng không ra chơi, cứ ngồi bên cạnh nhìn tôi một lúc lâu. Thấy vậy tôi quay sang hỏi “Bạn nhìn gì vậy”? Trang mỉm cười nói “Đó là quyển sách tớ thích nhất, tớ đã từng ước mơ mình được đọc nó dù chỉ một lần”. Thì ra Trang rất thích quyển sách tôi đang đọc, tôi cũng rất thích nó. Tôi nói với Trang “Nếu bạn thích thì đọc xong tớ sẽ cho bạn mượn”. Trang cười nhẹ “Thật nhé!”. Cuối giờ tôi đưa sách cho Trang, bạn ấy cảm ơn tôi rồi phấn khởi cho sách vào cặp. Sáng hôm sau đến lớp Trang kể cho tôi nghe về quyển sách đó, rồi kể cho tôi nghe về gia đình Trang. Thì ra, Trang còn có hoàn cảnh gia đình khó khăn hơn tôi, bạn ấy không có bố mẹ và ở với bà nội. Sách vở bạn ấy có là do hàng xóm quyên góp và tặng lại. Trang rất thích đọc sách nhưng lại không có tiền để mua. Nghe Trang tâm sự tôi thấy bạn ấy vừa đáng thương vừa đáng khâm phục.

 

docx 11 trang linhnguyen 18/10/2022 3440
Bạn đang xem tài liệu "Ôn tập Ngữ văn Lớp 8 - Kể chuyện", để tải tài liệu gốc về máy hãy click vào nút Download ở trên

Tóm tắt nội dung tài liệu: Ôn tập Ngữ văn Lớp 8 - Kể chuyện

Ôn tập Ngữ văn Lớp 8 - Kể chuyện
- Mẹ em có nhà không?
- Đi bán rồi!
- Thế ba em đâu?
- Đi tù.
Cô sững sờ nhìn vào mắt em, nín lặng, không nói một lời. Nhìn ánh mắt thảng thốt, mang nét phiền muộn, rưng rưng như muốn khóc của cô, em. (tâm trạng)
- Ngồi im lặng một lúc lâu rồi cô đứng lên, chào em ra về. Ánh mắt cô nhìn em đầy nỗi muộn phiền, có chút bất lực.
+ Nhìn dáng người nhỏ bé, gầy gò của cô mất hút vào màn mưa dày đặc em (tâm trạng)
+ Những ngày sau đó, các bạn học thường xuyên đến nhà em khuyên bảo em đi học lại
+ Thỉnh thoảng, cô lại đến đem theo cho em quà của trường, hội phụ huynh và của chính cô. Cô chỉ động viên em đi học lại mà không quở mắng một lời nào. Đôi mắt cô đầy niềm tin yêu hi vọng chứa chan một tình cảm ấm áp.
+ Từ chỗ buông xuôi, bất cần, dần dần em bị sự nhiệt tình và tình cảm của cô chinh phục. Em quyết định đến lớp trở lại.
+ Với quyết tâm thay đổi số phận, cùng với sự giúp đỡ tận tình của cô và nhà trường em lao vào học để bù đắp.
Cuối năm nhận phần thưởng học sinh giỏi mà em không tin đó là sự thật.
KB:
 Em vẫn còn nợ cô một lời xin lỗi, một lời cảm ơn, không biết dùng lời nào để nói hết lòng biết ơn của tôi đối với cô. Em có được ngày hôm nay là nhờ tấm lòng bao dung, tình yêu thương của cô. Em tự hứa với lòng mình ...
Bài 2:
 “Đại dương lớn bởi dung nạp trăm sông,con người lớn bởi rộng lòng bao dung cả những điều lầm lỗi”.Đó là bài học đầu tiên tôi học được từ cô giáo của mình và cho đến tận bây giờ,những kỉ niệm yêu thương về cô giáo đầu tiên vẫn còn in đậm trong tâm trí của tôi!
 Ngày ấy tôi mới vào học lớp 1.Cô giáo của tôi cao,gầy,mái tóc không mướt xanh mà lốm đốm nhiều sợi bạc,cô ăn mặc giản dị nhưng lịch thiệp.ấn tượng nhất ở cô là đôi mắt sáng,nghiêm nghị mà dịu dàng.Cái nhìn vừa yêu thương vừa như dò hỏi của cô cho đến bây giờ tôi vẫn chẳng thể nào quên
 Hôm ấy là ngày thứ 7.Mai có một chiếc bút máy mới màu trắng sọc vàng với hàng chữ “My pen”lấp lánh và những bông hoa nhỏ xíu tinh xảo ẩn nấp kín đáo mà duyên dáng ở cổ bút.Tôi nhìn cây bút một cách thèm thuồng,thầm ao ước được cầm nó trong tay
Đến giờ ra chơi,tôi một mình coi lớp,không thể cưỡng lại ý thích của mình,tôi mở cặp của Mai,ngắm nghía cây bút,đặt vào chỗ cũ rồi chẳng hiểu vì sao tôi bỗng không muốn trả lại nữa.Tôi muốn được nhìn thấy nó hàng ngày,được tự mình sở hữu nó,được thấy nó trong cặp của chính mình
 Hết giờ ra chơi, các bạn chạy vào lớp,Mai lập tức mở cặp và khóc oà lên khi thấy chiếc bút đã không cánh mà bay!Cả lớp xôn xao,bạn thì lục tung sách vở,bạn lục ngăn bàn,có bạn bò cả xuống gầm bàn ngó nghiêng xem chiếc bút có bị rơi xuống đất khôngĐúng lúc đó,cô giáo của chúng tôi vào lớp!Sau khi nghe bạn lớp trưởng báo cáo và nghe Mai kể chi tiết về chiếc bút:nào là nó màu gì,có chữ gì, có điểm gì đặc biệt,ai cho,để ở đâu,mất vào lúc nàoCô yên lặng ngồi xuống ghế.Lớp trưởng nhanh nhảu đề nghị:
-Cô cho xét cặp lớp mình đi cô ạ!
Cô hình nh không nghe thấy lời nó nói, chỉ chậm rãi hỏi:
-Ra chơi hôm nay ai ở lại coi lớp?
 Cả lớp nhìn tôi,vài giọng nói đề nghị xét cặp của tôi,những cái nhìn dò hỏi,nghi ngờ,tôi thấy tay mình run bắn,mặt nóng ran nh có trăm ngàn con kiến đang bò trên má. Cô giáo tôi nổi tiếng là nghiêm khắc nhất trờng,chỉ một cái gật đầu của cô lúc này,cái cặp bé nhỏ của tôi sẽ được mở tung raBạn bè sẽ thấy hết,sẽ chê cười,sẽ chẳng còn ai chơi cùng tôi nữaTôi sợ hãi,ân hận,xấu hổ,bẽ bàngTôi oà khóc,tôi muốn được xin lỗi cô và các bạnBỗng cô giáo của tôi yêu cầu cả lớp im lặng,cô hứa thứ hai sẽ giải quyết tiếp,giờ học lặng lẽ trôi qua...
 Sáng thứ hai,sau giờ chào cờ,cô bước vào lớp,gật đầu ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống.Cô nhẹ nhàng đến bên Mai và bảo:
-Hôm thứ bảy bác bảo vệ có đưa cho cô cây bút và nói rằng bác nhặt được khi đi đóng khoá cửa lớp mình,có phải là cây bút của em không?
Mai cầm cây bút,nó sung sướng nhận là của mình,cô dặn dò cả lớp phải giữ gìn dụng cụ học tập cẩn thận,giờ học trôi qua êm ả,nhẹ nhàngRa chơi hôm ấy,các bạn lại ríu rít bên tôi như muốn bù lại sự lạnh nhạt hôm trước.Chỉ riêng tôi là biết rõ cây bút thật của Mai hiện ở nơi đâu
 Sau đó vài ngày cô có gặp riêng tôi,cô không trách móc cũng không giảng giải gì nhiều.Cô nhìn tôi bằng cái nhìn bao dung và thông cảm,cô biết lỗi lầm của tôi chỉ là sự dại dột nhất thời nên đã có cách ứng xử riêng để giúp tôi không bị bạn bè khinh thường,coi rẻ
Năm tháng qua đi,bí mật về cây bút vẫn chỉ có mình tôi và cô biết.Nhưng hôm nay,nhân ngày 20/11, tôi tự thấy mình đã đủ can đảm kể lại câu chuyện của chính mình nh là một cách thể hiện lòng biết ơn và kính trọng đối với người đã dạy tôi bài học về sự bao dung và cách ứng xử tế nhị trong cuộc sống.
 Giờ đây tôi đã lớn,đã biết cân nhắc đúng sai trước mỗi việc mình làm, tôi vẫn nhớ về bài học thuở thiếu thời mà cô đã dạy: Bài học về lỗi lầm và sự bao dung! Và có lẽ trong suốt cả cuộc đời mình,tôi sẽ chẳng lúc nào nguôi nỗi nhớ về cô như nhớ về một con người có tấm lòng cao cả!
8. Bài văn kể việc tốt
Dàn ý:
1.MB:
Trong cuộc đời, có lẽ ai cũng có lần làm được việc tốt, em cũng vậy. Lần đó, em đã giúp đỡ quan tâm một cụ già ăn xin nghèo khó. Em kể lại câu chuyện với bố mẹ. Bố mẹ rất vui và khen em là người có tấm lòng nhân hậu.
2.TB
- Kể về hoàn cảnh trước khi xảy ra câu chuyện:
+ Trước đây em vốn là một đứa trẻ hồn nhiên vô tâm, ít quan tâm đến mọi việc xung quanh.
+ Mẹ thường nhắc nhở em hãy biết quan tâm đến những người xung quanh.
+ Sáng hôm ấy, em đang ngồi học bài thì mẹ nhờ ra hàng tạp hóa mua gia vị.
- Kể hoàn cảnh xảy ra sự việc
Thời gian, địa điểm:
+ Sáng hôm ấy, là buổi sáng (miêu tả)
Sự việc mở đầu:
+ Em vừa đến nơi thì thấy bà chủ quán trông dữ dằn, đanh đá. Thân hình hơi béo, ánh mắt hơi sắc.
+ Em đưa tiền cho bà, chờ lấy chai nước mắm.
* Sự việc phát triển:
+ Vừa lúc ấy, có một bà lão già nua, nghèo khổ. Mái tóc bạc phơ, lưng khòm khòm. Trên khuôn mặt có nhiều nếp đồi mồi. Bộ đồ bà đang mang đã rách rưới và bốc mùi hôi. Trên tay cầm cái nón rách. Bà lão nói “Bà làm phúc cho tôi vài đồng, để tôi ăn cơm”. Vừa nói, bà vừa đưa chiếc nón rách về phía bà chủ quán. Chưa kịp nghe bà lão nói hết câu thì bà chủ đã quát lên:
- Mới sáng mà đã xin với xỏ. Đi chỗ khác cho người ta buôn bán. Thật là xui xẻo (Đi ra ngay, ai dư tiền mà cho bà. Mới mở hàng mà đã tới ám. Đi chỗ khác cho người ta làm ăn, buôn bán.
* Sự việc cao trào:
+ Vừa nói bà chủ quán vừa đưa chai nước mắm cho em, vừa đẩy bà lão ăn xin ra đường khiến bà lão loạng choạng ngã dúi ra đường.
+ Nói rồi, bà ta vừa lấy một bó hương vừa thắp vừa khấn vái lầm rầm, quơ quơ giống như muốn đuổi bà lão đi.
+ Lúc này em mới nhìn kỹ bà lão già nua, nghèo khổ
* Sự việc kết thúc
+ Thấy ái ngại cho hoàn cảnh của bà lão, tôi chạy liền tới bà:
“Bà ơi, cháu có thể giúp gì cho bà”
Bà lão thều thào:
- “Bà đói quá và khát nước nữa đi không nổi nữa. Để bà ngồi nghỉ một lát.
+ Nhìn bà, em chợt nhớ đến người bà đã quá cố của mình. Lòng em lại xót xa (tâm trạng)
+ Em lục lọi khắp túi quần, thấy còn một tí tiền, tôi dặn bà hãy chờ đây và mua ít đồ ăn thức uống cho bà.
+ Em quay lại hàng tạp hóa. Vừa thấy em bà chủ quán tươi cười “Cháu muốn mua gì nữa nào?”. Nhìn nụ cười giả dối của bà ta, em thấy gai cả mắt. Thật đúng là loại người 2 mặt
+ Em vội vàng mua 1 ổ bánh mì ngọt và bịch sữa, và chạy đến bà lão:
“Bà ơi, cháu biếu bà ổ bánh mì, sữa và ít tiền để bà mua thức ăn trong vài ngày tới, cháu chỉ có thể giúp bà như vây thôi ạ!.
+ Bà lão liền mở gói bánh mì và nhai ngấu nghiến
+ Nhìn bà lão ăn không kịp nhai em thấy thương vô hạn. Sau khi ăn no, bà lão chào em rồi nói: “Cảm ơn cháu. Cháu là cô bé tốt bụng, nhân hậu..”.
+ Nhìn bóng dáng xiêu vẹo của bà đi giữa dòng đường xe cộ tấp nập,em thấy bà thật nhỏ bé và đáng thương.
+ Trở về nhà, mẹ hỏi “Sao mẹ nhờ con mua chai nước mắm mà sao lâu vậy?”. Em đã kể laị cho mẹ. Biết sự việc em làm mẹ rất vui, khuôn mặt mẹ rạng rỡ. Mẹ nói “Con ngoan lắm.”.
3.KB:
Qua sự việc ngày hôm đó, mẹ đã có cái nhìn khác về em. Nhìn nụ cười, niềm vui và khuôn mặt rạng rỡ của mẹ em cũng vui lây. Em mong mọi người hãy quan tâm giúp đỡ cho những người có hoàn cảnh bất hạnh, đáng thương. Mỗi chúng ta hãy sống yêu thương nhân hậu để cuộc sống này thêm tươi đẹp như lời bài thơ của Tố Hữu:
 “Có gì đẹp hơn trên đơn hơn thế 
Người với người sống để yêu nhau”
9. Kể 1 kỉ niệm ấu thơ khiến em nhớ mãi.
Dàn bài :
1.MB Cách 1 :
Ai mà chẳng có một quê hương để thương, để nhớ, để tìm về, em cũng vậy. Quê ngoại em là một vùng trung du, có những cánh đồng thẳng cánh cò bay, có tiếng sáo diều vi vít. Ở nơi đó, em có người bà thân yêu có những kỉ niệm tuổi thơ tươi đẹp. Kỉ niệm một lần cùng bạn đi tắm sông suýt bị chết đuối là một kỉ niệm tuổi thơ khiến em nhớ mãi. (Em không thể nào quên.)
Cách 2. « Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nỗi thành người »
Mỗi lần nghe bài hát này trong em lại hiện lên một vùng đất mới với những cánh đồng bát ngát, vùng đồi núi trập trùng. Quê hương em, nơi em yêu tha thiết và là nơi ghi dấu bao kỉ niệm đẹp đẽ thuở thơ ấu của em. Ở nơi đó, em đã có một kỉ niệm đáng nhớ trong một lần cùng bạn đi tắm sông (suối). Kỉ niệm ấy đến bây giờ em vẫn không thể nào quên.
TB :
- Kể hoàn cảnh trước khi xảy ra sự việc :
+ Tình cảm của em đối với quê hương
+ Mỗi khi những cánh phượng vĩ như những đốm lửa đỏ rực trên cành, em lại được về thăm quê ngoại.
+ Hai bên đường những cánh đồng lúa đang thì con gái xanh mơn mởn đang rì rào đón làn gió nhẹ.
+ Đường làng khúc khủy, quanh co uốn lượn.
+ Đằng xa những dãy núi cao ngất, xanh rì đang hiện rõ dần vì làn sương mờ đang tan trong nắng sớm.
+ Từ đằng xa, em đã nhìn thấy hàng rào râm bụt nở hoa
+ Em vừa vào đến cổng, con Ruby đã chạy ra sủa inh ỏi. Từ sau vườn, ngoại lom khom đi vào “Ái chà bé Nguyên về rồi đấy à” . 
* Kỉ niệm những ngày ở quê
+ Những ngày ở quê em thật thú vị : kể chuyện, trèo cây hái ổi, xoài, những buổi chiều cùng lũ bạn ở quê thả diều, thổi sáo hái những chùm hoa dẻ thơm lừng.
+ Nhớ biết bao những buổi trưa hè đầy nắng em cùng nhỏ bạn thân rủ nhau lên đồi hái những chùm sim chín mọng.
+ Những buổi tối ở hè thật vui, mọi người cùng ngồi ăn đậu rang (kẹo đậu phộng, kẹo dừa, bánh tráng,) vừa uống nước chè trò chuyện, hỏi thăm nhau về công việc đồng áng.
+ Em nhớ biết bao những đêm trăng sáng em nằm trong vòng tay ấm áp của ngoại được nghe những câu chuyện cổ tích, những câu hò đưa em vào thế giới thần tiên
* Kỉ niệm đáng nhớ :
Đó là một buổi trưa hè đầy gió, thổi mát rượi
+ Sự việc bắt đầu :
Em nghe lời rủ rê của nhỏ bạn hàng xóm, cùng nhau đi tắm sông.
+ Sự việc phát triển
Chúng em đến nơi, lũ nhóc cùng xóm đã tụ tập đông đủ. Nhìn dòng sông xanh mướt, óng ả đang lửng lờ trôi, em rất sợ. Lũ bạn động viên em « Xuống đi, mát lắm ! » . Chúng nó đã chuẩn bị nhiều thân chuối đã chặt thành khúc, khuyến khích em « Mau lên Nguyên ơi, nhảy xuống đây. Tụi mình cùng nhau thi bơi, sông này cạn lắm ! » .
* Nghe lời đảm bảo của nhỏ bạn thân, em yên tâm cùng các bạn xuống tắm.
+ Sự việc cao trào:
* Nước sông mát rượi, dòng sông hiền hòa, nước trong vắt, em nhìn thấy cả đàn cá bơi lội trên sông, trên mặt nước. xa xa những đám lục bình tím ngắt đang lững lờ trôi.
* Chúng em cùng nhau lăn những đoạn thân chuối xuống sông, vừa cười đùa inh ỏi vang cả một khúc sông.
+ Vừa xuống mặt nước, tay ôm chặt đoạn cây chuối, em cảm nhận dòng nước mát lạnh hòa vào từng làn da sớ thịt, cảm giác thật tuyệt biết bao !
+ Vừa vùng vẫy khua nước chúng em vừa la hét cười đùa, cười giỡn không biết chán. Lặn ngụp dưới dòng sông trong buổi trưa hè thật thích, chúng em quên cả thời gian.
+ Chẳng may, trong lúc phấn khích em bị tuột tay khỏi thân chuối. Em lo sợ, hoảng hốt Một ngụm, hai ngụm rồi ba ngụm nước sông tràn vào cổ họng, em chới với buông tay, vẫy vùng trong tuyệt vọng.
+ Sự việc kết thúc:
+ Thật may nhỏ bạn thân đã nhìn thấy, cô ấy vội vàng tìm 1 cây sào cho em bám lấy dìu em vào bờ. Em bị sặc nước và trong cổ chỉ toàn là nước. 
+ Thật hú hồn, may không em đã bị nước cuốn trôi. Chúng em rủ nhau ra về lúc chiều muộn.
+ Vừa về đến nhà, em đã nhìn thấy ánh mắt giận dữ lo lắng của ngoại. Đánh em 1 roi mà ngoại đã rưng nước mắt (đôi dòng lệ). Đó là lần đầu tiên em bị ngoại đánh và đó là một kỉ niệm khó quên trong lòng em.
3. Kết bài:
- Kỉ niệm ấu thơ đó đã trở thành kí ức đẹp trong lòng em.
-Chắc có lẽ suốt cuộc đời em cũng không thể nào quên những tháng ngày tươi đẹp ấy.
 10. KỂ VỀ NGƯỜI BẠN THÂN
 Nếu có ai hỏi rằng tôi có người bạn nào thân nhất, tôi sẽ không ngần ngại trả lời rằng: người bạn thân nhất của tôi là Diệu.
  Tôi vẫn còn nhớ như in lần đầu gặp Diệu. Hôm ấy là buổi học đầu tiên của tôi ở trường mới. Trống đánh tùng tùng một hồi dài, học sinh hối hả xếp hàng vào lớp. Còn tôi, vì vừa chuyển trường về nên chẳng biết lớp mình ở đâu. Tôi đang ngơ ngác thì bỗng nghe tiếng hỏi:
 –    Này, bạn học lớp nào mà còn đứng đây?
 Tôi quay lại. Một cô bé tóc màu nâu, người khẳng khiu, khuôn mặt thon nhỏ và cặp mắt sáng long lanh. đang chăm chú nhìn tôi. Tôi trả lời rằng tôi tìm lớp 6A. Nghe xong, bạn ấy reo lên vui vẻ:
 –    Nào! Bạn hãy theo mình: Tên bạn là gì? Còn tên mình là Diệu.
 Nói rồi Diệu kéo tay tôi đi. Vào lớp, Diệu giới thiệu tôi với các bạn. Các bạn nhìn tôi với ánh mắt làm quen đẩy thiện cảm. Trong khi đó, tôi lúng túng đỏ mặt lên vì xấu hổ.
 Qua hai tháng học cùng nhau, tôi nhận ra Diệu học rất giỏi. Những điểm 9, điểm 10 của Diệu làm cho cả lớp càng yêu mến Diệu. Với tôi, Diệu trở nên thân thiết tự khi nào không biết nữa.
 Một hôm, trời mưa rất to. Những ngả đường vào khu nhà tôi ở bị ngập hết nên tôi không thể đến lớp. Tôi bồn chồn, lòng dạ chẳng yên. Mẹ tôi an ủi:
 –    Nghỉ một buổi học chẳng sao đâu con ạ! Chỉ ngày mai là nước rút thôi.
 –    Nhưng hôm nay học toàn môn khó mẹ ạ!
 Tôi băn khoăn trả lời mẹ nhưng nỗi băn khoăn ấy cũng chẳng giúp gì được cho tôi. Khi sắp lên đèn ăn cơm tối thi Diệu xuất hiện, quần xắn cao quá gối, đầu tóc ướt rượt, tay cầm một bọc ni lông. Mẹ tôi đưa cho Diệu cái khăn. Diệu vừa lau mặt vừa nói với tôi:
–    Nước ngập cao ghê! Biết bạn sốt ruột nên mình sang ngay, đem theo cả vở nữa đây. Bạn chép bài đi, chỗ nào không hiểu mình giải thích cho!
Thì ra, thấy tôi nghỉ học, Diệu đã đến giúp. Tôi cảm động thực sự. Diệu đối với tối chân thành và tận tâm quá!
 Sau đó khoảng một tuần, hai hôm liền Diệu không đến lớp. Tôi lấy xe đạp chạy qua mấy con đường để tới nhà Diệu. Nhà cửa trống tuềnh trống toàng. Mẹ Diệu ốm nằm  thiếp trên giường. Bác cố ngồi dậy trò chuyện với tôi. Bác cho biết là Diệu đi mua thuốc. Hôm nay, tôi mơi biết nhà Diệu chỉ có hai mẹ con. Bố Diệu mất đã lâu. Mẹ ốm, Diệu phải ở nhà chăm sóc mẹ. Mẹ Diệu kể rằng ngoài việc đi học, chiều nào Diệu cũng đi làm phụ mẹ. Vất vả thế mà Diệu vẫn học giỏi nhất lớp. Tôi thầm phục cô bạn bé nhỏ của tôi.
Nhìn đồ đạc đơn sơ trong nhà, tôi biết là mẹ con Diệu chẳng sung túc gì. Tôi chợt nhớ một hôm đi học về, gặp chú bé bán báo chỉ khoảng độ 7, 8 tuổi, Diệu gọi em lại rồi lục cặp lấy ra hai nghìn đồng mua tờ báo. Diệu thì thầm vào tai tôi:
 –    Em bé này mồ côi cả cha lẫn mẹ, khổ lắm! Mình mua giúp nó.
 Diệu ơi! Tôi không ngờ bạn lại biết suy nghĩ sâu xa đến vậy. Trong khi tôi dùng tiền bố mẹ cho để mua quà vặt thì Diệu lại dùng những đồng tiền mồ hôi nước mắt của mình vào những việc có ích như thế. Diệu đã giúp tôi thấm thía thêm nhiều điều lắm. Đi với Diệu, bao giờ tồi cũng thấy mình nhỏ bé, dù tôi cao hơn bạn ấy nửa cái đầu.
Mùa hè đã đến, tôi theo bố mẹ lên thành phố. Chia tay Diệu, tôi thấy mắt cay cay, Xa nhau ba tháng, tôi sẽ nhớ Diệu lắm đấy. Lúc chia tay, Diệu đưa cho tôi một bọc ổi to tướng và dặn:
 –    Nga cầm lên làm quà cho các bạn trên ấy. Nhớ viết thư cho mình nhé! Chúng tôi cầm tay nhau mãi không muốn rời. 
 Tôi nhìn theo cái bóng gầy gầy, mảnh khảnh của Diệu khuất dần sau triền dốc mà lòng thấy nao nao. Tạm biệt cô bạn thân nhất của tôi. Hết hè, chúng mình lại gặp nhau, Diệu nhé!
11. CHỨNG KIẾN BẠN LÀM VIỆC TỐT
 Cho đến bây giờ, mỗi khi tôi và Hoa sánh vai nhau trên con đường làng quen thuộc tới trường thì những kỉ niệm năm nào lại hiện về trước mắt tôi như mới hôm qua. Kỉ niệm đó là việc tốt mà tôi và Hoa không bao giờ quên được.
  Lúc ấy, đã gần đến giờ vào lớp. Các bạn đã đến gần đông đủ, riêng chỉ có bàn trực nhật của cái Hoa là vẫn chưa thấy ai đến. Thấy vậy, tôi lên tiếng: " Các bạn ơi, hôm nay bàn nào trực nhật mà chưa làm nhỉ?". Mi lên tiếng: " Hôm nay là bàn cái Hoa đấy, ban nãy tớ đi học còn thấy nó đang gánh nước tưới rau". Thấy thế, tôi suy nghĩ một lát rồi nói: "Chúng mình mỗi người một tay giúp bạn ấy vào lớp chẳng vào lớp bây giờ". Cái Uyên lên tiếng: " Mặc kệ, chúng mình cứ thoải mái chơi đi, có phải bàn mình đâu mà phải lo, cậu thích thì đi mà làm". Tôi không nói gì, lặng lẽ đi mượn chổi quét lớp.
Đầu tiên, tôi vẩy nhẹ một ít nước lên nền nhà rồi quét cho đỡ bụi, tôi móc từng gậm bàn, gậm ghế chẳng mấy chốc lớp đã sạch bóng. Song rồi kê lại bàn ghế cho ngay ngắn và chạy đi xách nước, giặt giẻ lau bảng. Vừa xách nước vào tới lớp thì cái Hoa đã hớt hả chạy vào đã thấy lớp sạch tinh tươm. Từ cửa văn phòng, ba tiếng trống gióng giả vang lên báo hiệu giờ vào lớp. Tôi nhanh chân vào vị trí xếp hàng với khuôn mặt đỏ bừng, lấm tấm mồ hôi. Bạn cờ đỏ cũng đã có mặt. Cô giáo bước vào lớp, tất cả đứng dậy chào cô. Cô giáo đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, có vẻ rất hài lòng rồi cho chúng tôi ngồi xuống. Cô nói :
- Hôm nay bàn em Hoa trực nhật rất tốt, lại đúng giờ. Cô mong cả lớp học tập tinh thần làm việc của bàn bạn Hoa thì lớp ta sẽ rất tốt.
Cả lớp tôi không có ai nói gì, đều đưa mắt về phía tôi. Hoa nghẹn ngào lên tiếng:
- Thưa cô, em xin lỗi cô và bạn Ánh. Hôm nay đến phiên bàn em trực nhật nhưng mẹ em ốm, sáng sớm em phải đi tưới rau giúp mẹ. Vì trời lạnh nên em không đi sớm được. Chính bạn Ánh đã giúp em đấy ạ.
Nghe Hoa, cô giáo nhẹ nhàng nói:
- Cô hiểu rồi, thế là bàn em Hoa  không trực nhật, nếu không có bạn Ánh thì lớp ta bây giờ sẽ ra sao đây? Ánh quả là một học sinh đã làm được việc tốt rồi đó. Chúng ta nên học tập bạn Ánh nhé! Cả lớp mình có đồng ý không?
Chúng tôi thi nhau:" Có ạ! "Nghe cô giáo nói, mấy bạn lúc nãy thản nhiên vui chơi cảm thấy thật xấu hổ về hành động của mình. Việc tốt của tôi là như thế đấy, tuy nó rất nhỏ bé thôi nhưng nó thật ý nghĩa. Qua câu chuyện này tôi cũng muốn gửi tới các bạn một thông điệp: Phải biết chia sẻ, cảm thông với bạn bè trong những lúc họ gặp khó khăn. Có như thế thì cuộc sống của chúng ta mới tốt đẹp hơn.
 DÀN Ý KỂ VỀ TẤM GƯƠNG VƯỢT KHÓ
 I.Mở bài: giới thiệu về một tấm gương vượt khó
Cuộc sống luôn tồn tại những mảnh dời bất hạnh, những khó khan vô bờ. có nhiều người đã lựa chọn cách từ bỏ, mặc kệ số phận, nhưng cũng có những người đối mặt với nó và vượt lên số phận. một người bạn tôi quen biết đã vượt lên số phận và làm điều mà nhiều người không tưởng. người đó là Kiên, bạn cùng lớp của tôi.
II. Thân bài: kể về một tấm gương vượt khó
1. Hoàn cảnh khó khan của bạn:
- Nhà Kiên có hai mẹ con, Kiên và mẹ, bố bạn ấy mất khi bạn ấy còn nhỏ
- Mẹ bạn đau ốm mà nhà lại nghèo khó
- Bạn ấy thì bị mất hai chân
- Bạn ấy và mẹ sống trong căn nhà lá lụp xụp cuối xóp
- Cuộc sống vô cùng khó khăn
2. Bạn ấy đã vượt qua khó khan như thế nào:
- Mỗi ngày bạn ấy đều dậy sớm, phụ mẹ quán bún nhỏ của mẹ
- Kiên đến trường bằng xe lăn trên một con đường rất dài và vô cùng dốc
- Về nhà bạn ấy còn phụ mẹ rất nhiều việc
- Kiên là một học sinh giỏi nhiều năm, được thầy cô và bạn bè quý mến
- Bạn ấy còn tham gia nhiều cuộc thi học sinh giỏi cấp Tỉnh
III. Kết bài: nêu cảm nghĩ của em về người bạn
- E rất khâm phục nghị lực của Kiên
- Kiên là người giúp em có động lực tin vào cuộc sống này
 BÀI THAM KHẢO
 Em muốn kể câu chuyện về bạn Hoài Nam – một học sinh nghèo có tinh thần vượt khó ham học ở trường Ngô Gia Tự, tỉnh Bạc Liêu.
 Hoàn cảnh của Nam thật tội nghiệp. Cha mất sớm, mẹ bệnh tật triền miên, gia đình lâm vào cảnh túng thiếu, Nam lại là con trai lớn. Sau Nam còn một em gái nữa. Tuổi còn nhỏ mà Nam đã phải kiếm tiền 

File đính kèm:

  • docxon_tap_ngu_van_lop_8_ke_chuyen.docx