Ôn tập Ngữ văn Lớp 8 - Chương trình học kì 1

1.Cảm nhận về nhân vật chú bé Hồng :

- « Trong lòng mẹ » trích « Những ngày thơ ấu » của Nguyên Hồng là đoạn trích hay.

- Tác giả đã thành công khi xây dựng nhân vật chú bé Hồng.

- Là 1 chú bé bất hạnh, mồ côi, phải xa mẹ từ bé Hồng rất cô đơn và khao khát tình thương.

- Nghe những lời gièm pha, nói xấu mẹ của bà cô, Hồng đau đớn, tủi thân, nước mắt ròng ròng.

- Em căm tức những thành kiến hủ tục đã đày đọa mẹ

- Bất chấp lời gièm pha của bà cô, Hồng vẫn dành cho mẹ tình yêu tha thiết.

- Được gặp mẹ, ở trong vòng tay yêu thương của mẹ, Hồng hạnh phúc vô bờ.

-Qua câu chuyện, ta nhận thấy chú bé Hồng là người mang trái tim nhân hậu. Em biết cảm thông, thấu hiểu cho hoàn cảnh bất hạnh của mẹ, yêu mẹ tha thiết. Câu chuyện giúp ta cảm nhận tình mẫu tử thật thiêng liêng, cao quý không gì có thể chia cắt được.

Nguyên Hồng đã thành công khi lựa chọn nghệ thuật kể chuyện sinh động, kể kết hợp miêu tả, biểu cảm và cách lựa chọn tình huống độc đáo, xây dựng tâm lí nhân vật đặc sắc.

2.CẢM NHẬN SAU KHI HỌC XONG VB TRONG LÒNG MẸ

 “Trong lòng mẹ”trích”những”những ngày thơ ấu”của Nguyên Hồng là đoạn trích hay. Văn bản để lại người đọc ấn tượng sâu sắc. Trong câu chuyện,ta thấy Hồng là một chú bé bất hạnh, đáng thương. Em cô đơn khao khát tình yêu thương của mẹ. Trong cuộc đối thoại với bà cô, Hồng nhận ra sự cay độc, giả dối của bà cô. Bà cô gieo rắc những ý nghĩ cay độc để Hồng khinh miệt mẹ nhưng em vẫn yêu mẹ tha thiết. Bất ngờ gặp được mẹ, Hồng mừng rỡ hạnh phúc vô bờ. Em cảm nhận được tình yêu thương sâu nặng của mẹ. Tác giả đã thành công khi sử dụng nghệ thuật miêu tả tâm lý nhân vật đặc sắc, hình ảnh so sánh, trữ tình, biểu cảm,cách kể chuyện sinh động. Văn bản đã ngợi ca tình cảm mẫu tử thiêng liêng bất diệt.

 

docx 12 trang linhnguyen 18/10/2022 2340
Bạn đang xem tài liệu "Ôn tập Ngữ văn Lớp 8 - Chương trình học kì 1", để tải tài liệu gốc về máy hãy click vào nút Download ở trên

Tóm tắt nội dung tài liệu: Ôn tập Ngữ văn Lớp 8 - Chương trình học kì 1

Ôn tập Ngữ văn Lớp 8 - Chương trình học kì 1
 nhưng lời nói chẳng thể nào thoát ra khỏi cổ họng được. Chờ mãi không thấy ai trả lời, lại thấy đèn nhà em đang sáng, Nam tò mò bước vào nhà không quên kèm theo câu: “Cháu xin phép ạ.”. Vào đến phòng em nó hoảng hốt chạy vào, hết sờ mặt lại sờ đến trán:
- Cậu sốt rồi, sao không gọi tớ vào, bố mẹ cậu đâu, anh trai cậu đâu sao cậu ở nhà một mình thế?
- Bốmẹtớđi làm. Còn còn anh tớ đi học rồi
- Cậu đã ăn sáng chưa? Rồi còn nhà cậu có thuốc không, để đâu chỉ tớ, tớ đi lấy.
Nhìn bộ dạng lo sốt vó của nó mà em ngỡ ngàng, bấy lâu nay em nghĩ Nam cũng chẳng ưa em vậy mà khi em ốm bạn lo lắng đến như vậy. Tự nhiên em cảm thấy mình đúng là một đứa bạn tồi, không nhận ra một người bạn tốt như thế nào mà chỉ theo suy nghĩ riêng của mình mà ghét bạn. Em ngại ngùng đón nhận sự giúp đỡ từ bạn mà lòng vui sướng. Sau khi nấu cháo cho em ăn, bạn còn giúp em uống thuốc và gọi điện xin phép cho cả hai chúng em cùng nghỉ bởi vì chăm sóc em đã khiến bạn muộn giờ học.
Từ hôm em bị ốm, ngày nào Nam cũng qua nhà giảng bài cho em, nhờ vậy mà em đã theo kịp bạn bè khi đi học trở lại. Trước đây, em luôn ham chơi bỏ bê bài tập. Sau kỉ niệm lần ấy, em đã được Nam thường xuyên giảng bài nên việc học tiến bộ hơn nhiều khiến thầy cô và bố mẹ vui lòng. Tất cả là nhờ có sự tận tâm giúp đỡ của Nam.
 Tình bạn thật thiêng liêng, đáng quý biết bao. Nhờ có nó, con người có thể vượt qua khó khăn, đối mặt với gian khổ. Em rất yêu quý người bạn thân của mình. Em sẽ giữ gìn tình bạn đẹp với Nam, luôn yêu quý người bạn tốt này. Em mong sao tình bạn của chúng em cũng sẽ bền chặt qua thời gian để em có thể lưu lại được những kí ức đẹp của tuổi học trò.
Bài 2: MB: Trong cuộc sống không phải ai cũng may mắn sống trong tình yêu thương của cha mẹ. Không phải bạn nào cũng may mắn được vui vẻ tung tăng cắp sách đến trường. Có những bạn có hoàn cảnh vô cùng khó khăn , nhưng bạn rất giàu nghị lực vượt khó vươn lên trong học tập và cuộc sống. Bạn đó chính là Văn – bạn cùng học lớp em.
 Văn năm nay bằng tuổi em, dáng nhỏ, da ngăm đen nhưng khuôn mặt tròn trịa và nổi bật hơn cả là đôi mắt tinh anh, sáng trong. Ngắm nhìn Văn ai cũng bảo Văn là con nhà có điều kiện . Áo quần bao giờ cũng ngay ngắn, phẳng phiu. Chiếc khăn quàng đỏ luôn đeo gọn gàng trên ve áo. Trông bạn thế mà đẹp trai. Nhưng Văn lại là học sinh có hoàn cảnh khó khăn đặc biệt của lớp 8E Trường Trung học Cơ sở Phan Đình Phùng em đấy. Bố Văn bỏ nhà đi khi bạn còn rất bé, do vậy em và mẹ em sống rất vất vả, mẹ phải đi làm xa để kiếm tiền nuôi Văn ăn học. Nghe bạn kể : ” Lâu lắm rồi mẹ không về nhà. Có khi phải một vài năm mẹ mới về đấy, thương mẹ đi làm khó nhọc, mình đã cố gắng học tập để mai sau giúp mẹ đỡ phần nào vất vả.”
Cũng vì mẹ đi làm xa, nên Văn ở cùng bà ngoại và cậu mợ.Cậu mợ hàng ngày đi làm biển và buôn bán vất vả, mệt nhọc. Biết cuộc sống khó khăn như vậy, những khi ngoài giờ đi học Văn thường xuyên đỡ đần, giúp bà và cậu mợ. Ngoài giờ học, Văn làm công việc ở nhà như quét nhà, quét sân, đun nước, nấu cơm, trông em có khi rảnh rỗi bạn đi nhặt phế liệu hay đếm hương thuê ở ngoài xóm . Có khi bạn chở rau ra chợ Phú Lộc bán để kiếm tiền mua đồ dùng học tập.
Dù hoàn cảnh éo le, nhưng Văn vẫn ngày ngày tới trường, trừ những khi đau ốm phải nghỉ học, không nghe được bài giảng của thầy cô thì Văn sẽ nhờ các bạn trong lớp giảng lại bài để không bị chậm kiến thức. Vì việc nhà bận rộn nên có khi đun nước hay nhặt rau Văn cũng đem sách ra ôn bài. Những thời gian để học em luôn cố gắng hoàn thành các bài tập thầy, cô giao về nhà. Nhà nghèo, Văn được bạn bè tặng cho  bộ sách  đã cũ hoặc là các anh chị cho, có quyển còn thiếu, mỗi khi soạn bài Văn  phải mượn sách của bạn để làm bài. Năm nay,  Cô Nhung – Hiệu trưởng tặng bạn  bộ sách mới, Văn rất vui và hứa với cô giữ gìn bộ sách ấy thật tốt.
Nhà bạn ở tận Hòa Minh – xa trường học, mỗi khi bạn  đi học bạn dậy sớm hơn, nếu là đi học ngày mưa thì đường càng khó đi thêm, con đường trở nên lầy lội và rất trơn, chiếc xe đạp cũ của bạn  nhiều khi bị hỏng, Bạn  lại đi bộ đoạn đường khá dài. Hôm đó, em cố  đợi bạn cùng đi học cho vui, dù nhiều khó khăn như vậy bạn vẫn cố gắng học tập, ngày ngày tới trường.
Ở trường, Văn học giỏi môn Toán. Cô Huệ  luôn khen bạn là nhanh nhẹn và thông minh. Bạn tốt bụng lắm. Thấy ai có chuyện gì bạn luôn hỏi han, giúp đỡ. Năm ngoái , trong buổi festival Tiếng Anh, chẳng may em bị ngã bong gân, đau nhiều lắm. Một mình Văn đã dìu em về nhà, bôi cao cho em. Với thầy cô, ông bà, người lớn tuổi Văn đều lễ phép vâng lời, sống hoà nhã hơn.
*Kể kỉ niệm đáng nhớ
-Em quên ăn sáng, bị ngất, bạn đã giúp đỡ em
-Em bị bạn xấu bắt nạt, Văn giúp đỡ em
-Em học kém, Văn đã giúp em học tốt hơn
-Có lần em lỡ xem nhật kí của bạn
-Em chơi đùa với các bạn, vô tình làm bạn ngã, bị thương, bạn tha thứ cho lỗi của em. 
Lưu ý:
KHÔNG GIAN, THỜI GIAN
+ Sự việc bắt đầu
+Sự việc phát triển 
+ Sự việc cao trào
+ Sự việc kết thúc
Miêu tả, biểu cảm, đối thoại, độc thoại nội tâm
KB: Văn đúng là tấm gương sáng cho em học tập. Cuối năm ngoái, bạn được cô Tổng phụ trách đề nghị khen thưởng danh hiệu :” Học sinh nghèo vượt khó ” của trường em.
Thơ về tình bạn:
 Bạn về có nhớ ta chăng
Ta về nhớ bạn như trăng nhớ trời
Dù cho tung cánh muôn phương
Ơn thầy, nghĩa bạn, tình trường không quên
Tình bạn như phép nhiệm màu
Giúp ta xích lại gần nhau trong đời
Bạn là đại dương, còn tôi là sóng biển
Đại dương buồn sóng biển cũng mênh mông
BÀI 3. Sáng nay, vẫn trên con đường quen thuộc, tôi dạo bước đến trường. Những ánh nắng bình minh chan hoà, phủ lên mọi vật và dường như những hạt sương đêm đọng lại trên thảm cỏ cũng ánh lên sắc cầu vồng. Lòng tôi man mác nghĩ về những kỉ niệm xưa của tôi với bạn. Và thật đáng trân trọng, nâng niu những khoảnh khắc thiêng liêng ấy.
        Tôi nhớ như in cái ngày tôi mới chuyển về trường mới, cảm giác thật cô đơn và lạc lõng. Hàng ngày tôi không biết làm gì hơn ngoài việc gắn bó với những cuốn sách và thi thoảng có những mẩu truyện vui làm tôi cười thầm. Chính lúc đó bạn nhẹ nhàng đến bên tôi như một thiên thần. Bạn chủ động tách mình ra khỏi tập thể lớp và kết bạn với một “con mọt sách” như tôi. Bạn nhìn tôi cười ấm áp, dịu hiền và mọi cảm giác lạc lõng, cô đơn trong lòng tôi cũng dần biến mất.
          Tôi đã xúc động khi thấy bạn đứng dậy, che chở cho tôi trước những trò đùa quá đáng của một vài học sinh cá biệt trong lớp. Giữa bạn bè cùng trang lứa thì tôi có phần nhỉnh hơn một chút, dáng tôi cao, người mập mạp. Chính vì thế nên họ đã cho tôi một biệt danh chế giễu : “Chị béo”. Lên lớp đối với tôi lúc ấy chẳng khác nào một cơn ác mộng. Họ viết lên bảng, lên ghế, lên bàn của tôi và thật tệ hại hơn nữa là khi tôi lên bảng trả lời câu hỏi của cô giáo, các bạn ấy xướng lên từ ngữ đó đầy vẻ khiêu khích. Đã có lần tôi ức, giận dỗi đến phát khóc và lấy cớ nghỉ học đến mấy ngày. Bạn lo lắng, sốt sắng đến thăm tôi, say sưa giảng bài và giúp tôi một số việc vặt trong gia đình. Bạn khuyên tôi nên đi học trở lại và hãy để ngoài tai những câu nói đó. Sáng hôm sau, tôi với bạn cùng sánh vai đến lớp. Bạn đã mắng các cậu học sinh ấy và thưa việc đó với cô giáo chủ nhiệm. Kết quả là họ bị viết bản kiểm điểm và bị đình chỉ học tập đến ba ngày. Bạn đã mang lại sự tự tin cho tôi, giúp tôi xoá bỏ mặc cảm để học tập tốt. Bạn đã cùng tôi san sẻ mọi nỗi nhớ nhà, nhớ mẹ trong những ngày đầu đi học, bạn còn động viên tôi tiến bộ nhiều. Lúc ấy bạn chẳng khác gì người chị thứ hai của tôi, luôn chăm sóc và dạy dỗ các em mình chu đáo. Bạn đã nói với tôi rằng chính mình phải tự tin vào mình, phải khẳng định mình ở chốn này, phải cho mọi người thấy rằng tôi không hề kém cỏi hay thua bất kì ai để xứng đáng với những giọt mồ hôi mà cha mẹ tôi đã đổ trên ruộng đồng mỗi trưa hè đổ lửa. Rồi tôi cũng làm theo như bạn nói và khi tôi được điểm tốt tôi lại nhớ đến bạn và biết ơn bạn nhiều.
          Bạn đã kể với tôi nhiều lắm. Có lẽ câu nói đáng yêu nhất của bạn chính là bạn rất thích mùa xuân. Phải đấy, cứ mỗi một mùa xuân về chúng ta lại được thêm một tuổi mới và những bao lì xì thật hay. Không những vậy, mùa xuân có những cơn mưa phùn giăng giăng khắp đất trời. Vào những buổi sáng sớm, bạn chạy đến rủ tôi đi dạo. Làn gió xuân khẽ lùa vào mái tóc, những giọt sương mát lạnh và cả những chiếc lá phượng tinh nghịch nằm lên những lọn tóc mỏng. Tôi thích cảm giác ấy nhất, lúc đó tôi cảm thấy cuộc sống thật tuyệt vời, đáng yêu làm sao. Hay vào những buổi trưa hè đổ lửa, bạn và tôi cùng đi chung một chiếc ô nhỏ. Tôi chợt nghĩ rằng: bạn thực sự là một phần trong trái tim tôi, là người quan trọng nhất của tôi đấy.
              Bạn là một cô bé rộng lòng bao dung và biết chia sẻ. Tôi kể cho bạn nghe câu chuyện về quê tôi. Đó là một miền quê nghèo, đất đai khô cằn cùng với ánh nắng đổ lửa như thiêu đốt những đụn cát sa mạc. Những đứa trẻ nhỏ hơn chúng mình phải đi bán bánh mì trong những đêm đông giá lạnh mà người phong phanh một tấm áo khoác mỏng, hay chúng phải nghỉ học ở nhà để phụ giúp bố mẹ và bươn trải kiếm sống. Tôi chợt nhìn thấy khoé mắt bạn cay cay và những giọt nước mắt chan hoà trên má bạn. Rồi bạn kể cho tôi nghe về gia đình bạn. Bố mẹ bạn đều là những thương nhân giàu có, đi công tác suốt. Bạn phải ở trong một ngôi nhà lạnh lẽo thiếu tình thương cùng với vài người giúp việc. Bạn bảo rằng những lúc ấy bạn rất cô đơn và buồn chán nên bạn rất hiểu tâm trạng của tôi những ngày đầu xa nhà, học ở một ngôi trường mới như này. Bạn đã gục đầu vào vai tôi mà khóc oà lên. Bạn thân ơi hãy khóc đi, khóc nhiều vào nếu nước mắt có thể làm vơi nỗi buồn trong lòng bạn. Bạn thân ơi, bạn có nhớ những hàng rào nhỏ xinh bên cạnh vườn táo của chúng mình, nơi in dấu những kỉ niệm giận hờn vu vơ? Và tôi thấy thật có lỗi với bạn. Buổi chiều hôm ấy, những ánh nắng vàng vọt chiếu mỏi mắt. Tôi kiên nhẫn đứng đợi bạn bên vườn. Tôi đợi mãi, đợi mãi mà chẳng thấy bạn đâu. Đó là lần đầu tiên bạn trễ hẹn, tôi cảm thấy mình không được tôn trọng và tôi đã rất tức giận. Tôi bỏ về một mình rồi nằm lên giường khóc. Cậu mợ gọi xuống ăn cơm, tôi không chịu. Ai dỗ kiểu gì tôi cũng khước từ. Tôi cứ nằm khóc như thế và ngủ quên lúc nào không hay. Sáng hôm sau, tôi mở cửa hít thở bầu không khí trong lành. Đến cửa lớp, bạn lại tươi cười đến bên tôi, lại lân la kể chuyện như bao hôm khác. Tôi lạnh lùng không nói một câu và lặng lẽ ngồi vào chỗ của mình. Tôi thấy mình như bị tổn thương. Tôi đã nghĩ rằng sáng nay đến bạn sẽ giải thích mọi chuyện cho tôi nhưng hình như bạn lảng tránh. Bạn thân yêu ơi, tình bạn của chúng mình đã sứt mẻ rồi hay sao? Bao nhiêu kỉ niệm buồn vui chúng ta đều san sẻ, sao bạn lại nỡ Từ hôm đó, tôi chủ động chấm dứt tình bạn mà tôi cho là gian dối này. Chắc là mỗi đêm bạn đều khóc bởi vì tôi thấy sắc mặt bạn xấu đi nhiều và đôi mắt thâm quầng. Nhưng điều đó không hề làm rung động lòng tôi vì khi ấy mọi kí ức về bạn đã bị tôi xoá sổ. Nghĩ lại lúc ấy, tôi thấy mình thật đáng trách. Đến gần cuối học kì II, bạn đến bên tôi và nói rằng bạn sẽ theo cha mẹ về quê. Tôi sững sờ nhìn bạn, bối rối không biết nói sao cho đúng. Tan học, tôi kéo bạn ra ngoài cổng và xin lỗi bạn. Hai đứa ôm nhau mà khóc đến quên cả giờ. Cuối cùng ngày ấy cũng đã đến, hai đứa tiễn nhau, ngậm ngùi dặn dò nhau từng thứ một. Bạn thân ơi, dù bạn ở nơi đâu  tôi vẫn luôn nhớ bạn, hãy bảo trọng nhé!
             Đó là một câu chuyện về tình bạn mà tôi mãi mãi không bao giờ quên. Hôm nay là sinh nhật bạn. Tôi ngồi đây, cầm nến và hát bài sinh nhật. Tôi chúc bạn luôn luôn khoẻ mạnh và học giỏi.
Đề 2.KỂ VỀ THẦY (CÔ) MÀ EM QUÝ MẾN.
DẠNG KỂ 1:
MB:
Cách 1:
-Ai nâng cánh ước mơ cho em
Là thầy cô không quản ngày đêm
Ai dạy dỗ chúng em nên người
Là thầy cô em ghi nhớ suốt đời.
-Mấy ai là kẻ không thầy
Thế gian thường nói “Đố mày làm nên”
Thật vậy, thầy (cô) là người luôn yêu thương dạy bảo chúng em nên người. Các thầy(cô) giáo đã tận tuỵ đưa chứng em đến biển tri thức rộng lớn. Trong quãng đời học sinh, cô giáo Mai, người đã dạy dỗ em từ ngày em chập chững bước vào trường tiểu học đã để lại cho em những kí ức không thể nào quên.
Cách 2
-Ơn cô tô điểm vàng son
Toả vầng trí tuệ, trăng tròn ước mơ.
-Muốn sang thì bắc cầu kiều
Muốn con hay chữ phải yêu lấy thầy.
Mỗi lần đọc những câu thơ ấy, trong tâm trí em lại hiện lên hình bóng cô giáo Mai, bà tiên dịu hiền của lòng em. Cô như một món quà diệu kì cuộc sống mang tặng cho em, những ngày bên cô là những ngày tươi đẹp nhất với những kỉ niệm tươi đẹp nhất. Những kỉ niệm về cô đã trở thành kí ức khó quên khắc sâu trong lòng em. 
Những nét đáng nhớ về ngoại hình, thói quen của (thầy) cô giáo: 
Ngày em bước vào lớp một, khi còn bỡ ngỡ ngơ ngác với mọi thứ xung quanh thì cô giáo Mai đã nhẹ nhàng đến bên đời em. Cô đã để lại trong lòng em với những nét nhạc dịu dàng nhất, những âm thanh trong trẻo đáng nhớ nhất. Ấn tượng trong lần gặp đầu tiên với cô, em vẫn còn nhớ mãi. Cô Mai rất đẹp, làn da hồng hào, đôi mắt cô trong sáng, đôi môi cô mỉm cười làm lộ ra má lúm đồng tiền thật xinh xắn, cô rất dịu dàng với bộ áo dài màu hồng phấn, màu xanh dịu dàng.
Tình cảm, kỉ niệm với cô: 
Em nhớ biết bao ánh mắt ấm áp, trìu mến và thương yêu cô đã dành cho em ngay từ ngày đầu em đến lớp. Học lớp Một, chúng em như lũ chim non lần đầu rời tổ, hãy còn lúng túng trước khoảng trời rộng. Cái gì với chúng em cũng mới mẻ, lạ lẫm. Nhưng cô giáo Mai đã tạo cho chúng em cảm giác an tâm, sự ấm áp đầy tình yêu thương. Cô dạy cho chúng em những chữ cái đầu tiên. Trong lớp chúng em, có những bạn ngọng líu ngọng lo, phát âm sai lên sai xuống. Cô không hề tức giận mà rất vui vẻ sửa lỗi phát âm cho từng bạn. Khi chúng em tập viết, nét bút nguệch ngoạc, bàn tay run run, cô tận tình cầm tay chúng em luyện viết những chữ cái đầu tiên. Làm sao em có thể kể hết những kỉ niệm tươi đẹp bên cô!
Kỉ niệm đáng nhớ:
Cách 1:
Những giờ học với cô thật vui vẻ và ấm cúng. Em nhớ rõ đó là một buổi sáng đẹp trời, em nhìn sang Quỳnh, thấy nó có một cái bút máy thật đẹp. Đó là cây bút hiệu Hồng Hà sáng loáng. Em nhìn cây bút thèm thuồng, ao ước cũng có một cái giống như bạn Quỳnh. Giờ ra chơi, không cưỡng lại được ý thích sở hữu cây bút đẹp, em mở cặp Quỳnh nhẹ nhàng lấy chiếc bút ra và bỏ vào cặp mình. Lúc vào lớp, không tìm thấy cây bút, Quỳnh bật khóc. Cả lớp nhao nhao, xin cô cho xét cặp các bạn để tìm ra cây bút. Cô đề nghị Quỳnh miêu tả hình dáng, đặc điểm của cây bút. Quỳnh vừa khóc vừa nói: “Dạ, đó là cây bút màu xanh dương, hiệu Hồng Hà cô ạ”. Em vô cùng lo lắng, hai má nóng ran, mặt đỏ bừng lên, tim đập thình thịch như đánh trống bỏi. Em thầm nghĩ: “Chắc cô giáo và các bạn sẽ tìm thấy cây bút trong cặp mình, mình sẽ thành đứa ăn cắp trong mắt mọi người. Trời ơi, thật kinh khủng!” Sau khi nhắc nhở cả lớp trật tự, cô dịu dàng nói: “Chuyện bạn Quỳnh mất bút, sáng thứ Hai cô sẽ giải quyết.” 
Em thở phào nhẹ nhõm và đã yên tâm hơn, tưởng như trút được tảng đá nghìn cân đang đè nặng trái tim mình. Sáng thứ hai, cô giáo đem một cây bút đến bên Quỳnh: "Hôm thứ bảy, bác bảo vệ có đưa cho cô một cây bút. Em nhìn xem có phải là cây bút của em không ?" Quỳnh sung sướng nhận lại cây bút của mình nhưng em biết đó không phải là cây bút của Quỳnh. Quỳnh và cả lớp không hề nghi ngờ gì cả. Chỉ có em mới biết cây bút thật sự của Quỳnh đang ở đâu. Mấy ngày liền, em đắn đo suy nghĩ không biết có nên nói sự việc với cô giáo không nhỉ? Mấy ngày sau, em đến nhận lỗi với cô giáo: “Em trót dại, mong cô tha lỗi cho em.” Cô nhìn em bằng ánh mắt dịu dàng: " Cô biết mọi chuyện rồi, em biết lỗi của mình là tốt, lần sau không được lấy đồ của bạn nữa nhé.".Ôi, giọng nói dịu dàng, ánh mắt bao dung của cô khiến em cảm động, rung rung muốn khóc. Tấm lòng nhân ái có thể thức tỉnh lương tri, soi sáng cho một tâm hồn lạc lối. Thật vậy, nhờ tấm lòng bao dung của cô giáo mà em đã nhận ra lỗi lầm và từ đó về sau em không bao giờ mắc phải một sai lầm đáng tiếc như vậy nữa.
3.KB:
 Dù bây giờ em không còn học với cô nữa nhưng tấm lòng vị tha trái tim nhân hậu của cô em sẽ ghi nhớ mãi. Nhờ sự bao dung của cô mà em nhận ra giá trị của lòng trung thực và nhận ra những sai lầm của mình. Sau lần ấy, em học tập chăm chỉ hơn để mãi là cô học trò chăm ngoan đáng yêu luôn được thầy cô tin yêu quý mến. Đó sẽ là kỉ niệm đáng nhớ là hành trang theo em đến suốt cuộc đời. Và cũng từ đó, hình ảnh cô giáo dịu dàng với tấm lòng vị tha, bao dung đã trở thành hình ảnh đẹp, luôn sống mãi trong trái tim em.
DẠNG KỂ 2
 “Mai đây trên bước đường dài
 Công thành danh toại nhớ hoài ơn cô” (thơ)
Mỗi lần nghe câu thơ ấy em lại nghĩ đến công lao dạy dỗ khó nhọc của các thầy cô giáo. Các thầy cô đã dạy cho chúng em biết bao kiến thức quý báu và cách là người. Trong số các thầy cô giáo, em vẫn luôn nhớ đến cô Mai với một kỉ niệm khó quên. Và trong quãng đời cắp sách đến trường, hình bóng của cô giáo Mai đã để lại trong lòng em những ấn tượng khó phai mờ.
2.TB
a.Những nét đáng nhớ về ngoại hình, thói quen của (thầy) cô giáo: 
b.Tình cảm, kỉ niệm với cô:
c.Kỉ niệm đáng nhớ:
(Hoàn cảnh trước khi xảy ra sự việc)
 Từ trước đến nay em vốn là một học sinh chăm ngoan, học giỏi được thầy cô tin yêu, bạn bè quý mến. Tối hôm qua, vì mải mê với buổi tiệc sinh nhật của người chị họ nên em đã về nhà quá trễ. Bài học môn Ngữ văn cô giáo đã dặn dò chuẩn bị thật kĩ để chúng em làm bài kiểm tra nhưng em chưa có thời gian để ôn bài. Em dự định đi sinh nhật về sẽ tranh thủ ôn bài nhưng vì ham vui, em về trễ, quá mệt và không đủ dũng khí quyết tâm nên em đã bỏ mặc bài kiểm tra và đi ngủ. Em thầm nghĩ Minh Hương ngồi cạnh em vốn là một cây Văn của lớp sẽ gợi ý cho em để em có thể dễ dàng làm bài. Thế rồi em say sưa chìm vào giấc ngủ không biết từ lúc nào.
-Kể về sự việc
Không gian và thời gian
Đó là một buổi sáng đầu tuần em đến lớp trong cơn gió mát dịu của mùa thu. Những đám mây xanh đang nhẹ nhàng trôi trên bầu trời. Em vẫn còn hơi mệt vì dư âm của cuộc vui tối hôm qua còn sót lại, đầu óc mơ màng.
Sự việc bắt đầu
Sự đông đúc nhộn nhịp của sân trường lắng dần sau khi tiếng trống vào lớp vang lên. Hai tiết đầu tiên của lớp em lại là tiết làm bài kiểm tra môn Ngữ văn. Thời gấp quá nên em không kịp thời gian để xem lại phần ôn tập. Cô giáo vào lớp cả lớp đứng dậy chào cô. Hôm nay cô mặc một chiếc áo dài màu xanh da trời trông thật dịu dàng. Như thường lệ cô nở một nụ cười thật tươi trìu mến nhìn chúng em.
Sự việc phát triển
 Cô đề nghị cả lớp làm bài kiểm tra thật nghiêm túc. Các bạn dạ ran. Một bầu không khí trang nghiêm bao trùm cả lớp. Tất cả các bạn lấy giấy để làm kiểm tra. Cô đã ghi đề bài lên bảng. Em khẽ liếc nhìn các bạn, thấy ai cũng chăm chú làm bài. Đề bài không quá khó vì cô đã dặn dò cả lớp chuẩn bị trước nên các bạn tập trung vào việc viết bài. Riêng em, vì chưa kịp chuẩn bị bài nên em suy nghĩ mãi đến nát cả óc mà cũng không biết bắt đầu từ đâu. Em đã bắt đầu thấy lo lắng và hối hận. Em thầm nghĩ: “Giá như ngày hôm qua mình về sớm hơn một chút để xem lại bài thì em đã làm được bài rồi. Nếu hôm nay mình không làm được bài thì sẽ khiến cho cả bố mẹ đều buồn. Lâu nay cô giáo và các bạn đều đánh giá mình rất cao, luôn là học sinh làm bài điểm tốt. Lẽ nào hôm nay mình lại phải chịu bị điểm kém. Ôi đứa học trò được thầy cô tin yêu đâu mất rồi? Thật xấu hổ chết đi được!” Mới nghĩ đến đó thôi em đã thấy lòng tràn ngập sự lo lắng, trán lấm tấm mồ hôi. 
Sự việc cao trào
 Càng lo lắng em lại càng thấy lòng rối như tơ vò và lại càng không nghĩ được cách để làm bài. Em nhìn sang bạn Minh Hương, thấy bạn ấy vẫn viết lia viết lịa, tờ giấy nháp đặc kín toàn chữ là chữ. Em gọi nhỏ: “Hương ơi, gợi ý cho tớ với!”. Nhưng cô giáo coi kiểm tra nghiêm túc quá, bạn Hương nhìn em ái ngại. Chắc cô ấy cũng muốn giúp em lắm đây nhưng sợ cô mắng nên bạn chỉ lấm lét nhìn em, nhè nhẹ lắc đầu và đưa mắt ra hiệu ý nói “Cô đang nhìn đấy, tớ không dám nhắc”. Em đấu tranh tư tưởng: “Chẳng lẽ bây giờ mình lại bỏ giấy trắng không bài hay sao? Chắc chắn mình sẽ bị điểm kém, bị bố mẹ mắng, bị các bạn chê cười mất thôi!”
Em đánh liều thầm nghĩ: “Hay là mình mở phần dàn bài hôm trước cô gợi ý ra xem một chút nhỉ? Chắc có lẽ cô giáo không biết đâu!” Em đắn đo mãi và cuối cùng đã quyết 

File đính kèm:

  • docxon_tap_ngu_van_lop_8_chuong_trinh_hoc_ki_1.docx