Bài tập Tiếng Việt Lớp 9 - Văn tự sự
Mô hình bàn tay
-Setting: when, where (k gian, th gian nghệ thuật)
-Character: who? Nhân vật chính, nhân vật phụ (chọn ngôi kể)
-Problem : What went wrong? -Vấn đề? Có chuyện gì xảy ra?
Cần dựa vào đề bài.
-Events: Beginning, Middle, End
(sự kiện: bắt đầu, giữa, kết thúc)
(Bổ sung: sự việc bắt đầu, sự việc phát triển, sự việc cao trào, sự việc kết thúc)
-Solution: How was the problem solved?
(Vấn đề giải quyết như thế nào?)
-Sử sụng kết hợp: kể+tả+bộc lộ cảm xúc
Đưa yếu tố nghị luận vào văn tự sự
VD:
-Bộc lộ cảm xúc: sử dụng các từ ngữ cảm thán: chao ôi, xiết bao, biết bao, biết chừng nào, biết bao nhiêu sử dụng câu hỏi tu từ
-Đưa yếu tố nghị luận:
VD: Lòng nhân ái: Tất cả rồi cũng sẽ trở về với cát bụi, chỉ có tình yêu thương là còn mãi. Đến bây giờ tôi mới hiểu tại sao mẹ luôn nhắc nhở tôi phải luôn biết sống yêu thương nhân ái, quan tâm đến mọi người xung quanh và mẹ luôn nói “Cho đi là còn mãi”
Tóm tắt nội dung tài liệu: Bài tập Tiếng Việt Lớp 9 - Văn tự sự
hiến ai ai cũng cảm nhận mùa đông đã đến đâu đây!) Em đang vui đùa cùng chúng bạn trước giờ vào lớp chợt thấy Mai co ro trong chiếc áo cộc tay (tay ngắn) ngồi lặng lẽ thu mình ở một góc lớp, đôi môi tím tái, làn da xanh xao (nước da tái mét), cả người run lên vì lạnh. b.Giới thiệu hoàn cảnh của bạn Học chung với nhau đã mấy năm nên em biết rất rõ hoàn cảnh của gia đình Mai. Gia cảnh của bạn rất đáng thương. Bố mai mất sớm, mọi gánh nặng cơm áo đè trên đôi vai gầy của mẹ Mai. Cô ấy buôn bán ve chai để kiếm sống. Cô phải vất vả tần tảo sớm hôm để lo cái ăn cái mặc cho chị em Mai. Cho dù mẹ Mai đã rất cố gắng làm việc nhưng vẫn không đủ để trang trải cho cuộc sống. Mai thường đến lớp với những bộ quần áo cũ kỹ bạc màu, hiếm khi nào em thấy bạn có quần áo hay giày dép mới. Sách vở Mai học cũng là những quyển sách cũ đi xin lại của nhà hàng xóm. c.Kể về sự việc Nhìn bạn ăn mặc phong phanh giữa trời đông giá rét,em thấy thương bạn quá! Chiều hôm ấy, trong bữa cơm gia đình, em đã xin phép mẹ lấy chiếc áo ấm cũ của em để tặng cho bạn, giúp bạn được ấm trong mùa đông lạnh giá. d.So sánh hoàn cảnh của em và bạn Là những người bạn cùng trang lứa nhưng hoàn cảnh của em và Mai hoàn toàn trái ngược nhau. Trong khi em thì ăn mặc đầy đủ ấm áp trong mùa đông, được bố mẹ chiều chuộng còn Mai thì lúc nào cũng mặc những bộ quần áo cũ kỹ. Cuộc sống của bạn là những chuỗi ngày phải đối mặt với khó khăn, thiếu thốn, vất vả. Ngay từ những ngày đầu đông mẹ đã mua cho em những ba chiếc áo ấm mới rất đẹp, rất dày và rất ấm. Được mẹ cho phép, sáng hôm sau em đem chiếc áo đến lớp tặng Mai. Em nói với Mai: -Bạn hãy cầm chiếc áo này để mặc cho đỡ lạnh nhé! Mai có vẻ ngần ngại muốn từ chối nhưng nhìn ánh mắt chân thành và nụ cười thân thiện của em, Mai đã đồng ý nhận chiếc áo. Em thấy Mai có vẻ cảm động lắm. Khuôn mặt bạn vui sướng, rạng rỡ niềm vui xen lẫn sự xúc động. Mai nói với em giọng run run nghẹn ngào: - Cảm ơn bạn, mình sẽ giữ chiếc áo này thật cẩn thận! Nhìn Mai hạnh phúc khi nhận được món quà bất ngờ em cũng thấy lòng mình vui và hạnh phúc ngập tràn. Chiếc áo rất vừa với dáng người của Mai, màu hồng của áo làm nổi bật màu da trắng hồng của bạn. Có lẽ mùa đông này những cơn gió rét không không còn hành hạ Mai nữa. Mai có áo ấm mới để mặc cho đỡ lạnh còn em lại thấy lòng mình ấm áp vui sướng, tràn đầy hạnh phúc 3. KB Em mong ước mình sẽ còn nhiều cơ hội để làm thêm nhiều việc tốt để thấy cuộc đời này thật đáng sống. Em vui và hạnh phúc vì mình đã đem đến niềm vui cho người khác bởi em nhớ có ai đó đã nói rằng: “Hạnh phúc lớn nhất là được đem hạnh phúc đến cho những người khác” bởi “Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình” Bài tham khảo 4: Giúp cho em bé đi lạc mẹ DÀN BÀI: 1.MB -Ai cũng đã từng là một việc tốt -Có lần em đã giúp cho một em bé đi lạc mẹ, em rất vui vì điều đó. 2.TB -Em đang vui đùa cùng lũ bạn thì nhìn thấy một bé gái đang đứng khóc. -Em hỏi han, đưa em bé đến đồn công an phường gần nhất. -Sau đó mẹ của bé đến tìm. Họ gặp nhau vui mừng cảm động. -Mẹ em bé tặng quà nhưng em không nhận. -Em rất vui vì mình đã làm được một việc tốt. 3.KB: Mọi người hãy làm nhiều việc tốt để cuộc đời thêm đẹp. Gợi ý 1.MB Cách 1: Ai cũng đã từng có lần làm được những việc tốt, em cũng vậy. Đã có lần em đã giúp cho một em bé đi lạc được gặp lại mẹ của mình. Em rất vui vì mình đã làm được một việc có ý nghĩa, giúp ích cho mọi người. Cách 2: “Sống trong đời sống cần có một tấm lòng...” Mỗi khi nghe câu hát ấy, em lại nhớ đến một câu chuyện đã để lại trong lòng em những cảm xúc không thể nào quên. Lần ấy em đã giúp một em bé đi lạc được gặp lại mẹ. Dù việc ấy đã xảy ra rất lâu rồi nhưng em vẫn còn nhớ mãi. 2.TB: a.Giới thiệu thời gian địa điểm Sáng hôm ấy là một buổi sáng cuối thu những cơn gió heo may se lạnh đã tràn về. (Buổi sáng mùa hè ấm áp, những tia nắng hè tinh nghịch đang nhảy nhót trên các vòm lá/ Một buổi sáng đầu đông, cái rét cắt da cắt thịt đang thấm sâu, len lỏi qua các lớp áo len dày./ Chiều hôm ấy một buổi chiều mùa đông ảm đạm từng đám mây đen vần vũ, báo hiệu cơn mưa lớn sắp đến). Đang vui đùa cùng chúng bạn trên đường đến trường (trên đường về nhà sau giờ tan học) , em nghe thấy tiếng khóc thút thít văng vẳng đâu đây. b.Giới thiệu sự việc Đưa mắt nhìn quanh khắp nơi, em nhìn thấy một bé gái khoảng bốn, năm tuổi đang đứng khóc. Rời đám bạn, em bước đến bên em bé. Nhìn thấy đôi má bầu bĩnh và đôi mắt ướt đẫm nước mắt của em bé, em thấy thương quá! Em cầm tay bé hỏi khẽ: -Em tên là gì? Vì sao em khóc? Ban đầu cô bé có lẽ hơi ngần ngại vì sợ em là người lạ nên không dám trả lời. Sau đó có lẽ nhìn thấy nụ cười thân thiện, vẻ mặt chân thành của em nên cô bé đã lí nhí trả lời mà vẫn chưa thôi khóc: Dạ, em tên là Thảo, em bị lạc mẹ rồi chị ạ! Nhìn kỹ, em thấy cô bé thật xinh xắn, hai bím tóc dày đen nhánh, đôi mắt nhòe nước vẫn không giấu được vẻ đẹp. Đó là đôi mắt long lanh, to tròn đen như hai hạt nhãn lớn. Làn da em trắng hồng, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu quá! Sau khi hỏi han trò chuyện, em biết em bé tên là Thảo, em được bốn tuổi. Em hỏi đường về nhà, Thảo chỉ lắc đầu và càng khóc to hơn. Em dỗ dành và hỏi Thảo có nhớ số điện thoại của mẹ không, Thảo lại lắc đầu, hai Bím tóc dày đung đưa, ánh mắt em ngơ ngác như nai con lạc mẹ thật đáng yêu vô cùng! Em bối rối chưa biết phải giải quyết thế nào. Em chợt nảy ra một ý định. Em thầm nghĩ: “Hay là mình đưa cô bé đến chỗ đồn công an phường để các chú công an giúp đỡ nhỉ?” Nghĩ là làm, em đã dắt tay Thảo đến đồn công an gần nhất nhờ các chú công an hỗ trợ để tìm mẹ giúp bé. Em đang trình bày sự việc với các chú công an thì có một người phụ nữ khoảng hơn 30 tuổi rất trẻ trung mái tóc dài đen nhánh, vẻ mặt cô lo lắng vội vàng bước vào. Vừa nhìn thấy bé Thảo cô đã chạy nhanh đến ôm chầm lấy em và nói với giọng hốt hoảng: -Ôi, con ơi! Con đi đâu để mẹ tìm mãi. Mẹ lo cho con lắm, con biết không? Bé Thảo cũng sà vào lòng mẹ khóc nấc lên: -Con xin lỗi mẹ, con thấy con búp bê trong tủ kính bên kia đường đẹp quá, định đi qua nhìn một tí. Rồi con quay lại và không thấy mẹ đâu nên đi tìm mẹ. Nhìn cảnh hai mẹ con bé Thảo ôm nhau mừng mừng tủi tủi, em xúc động vô cùng. Chứng kiến cảnh tượng ấy, em càng cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến của người mẹ dành cho con. Em cảm nhận tình mẫu tử thật thiêng liêng cao quý biết bao! Mẹ Thảo cảm ơn em, cầm tay em tỏ ý biết ơn. Cô ấy móc ví ra đưa cho em một số tiền lớn để cảm ơn em nhưng em kiên quyết từ chối. Vẻ mặt cô ấy rất cảm động. Cô ấy đã khene m: -Con đúng là một cô bé ngoan và có tấm lòng nhân hậu. Cô tin con sẽ nhận được thật nhiều tình yêu thương và niềm hạnh phúc. Nhìn vẻ mặt rạng ngời hạnh phúc của hai mẹ con cô ấy em đã cảm thấy lòng mình hạnh phúc và vui sướng lắm rồi. Em chạy nhanh đến trường may quá, vừa đúng lúc chuông reo vào giờ học. 3.KB Cách 1: Sau sự việc ấy em đã hiểu làm được một việc tốt cũng không phải là điều quá khó. Để thể hiện tấm lòng biết quan tâm chia sẻ với khó khăn của những người xung quanh ta sẽ làm được nhiều việc có ích. Mỗi chúng ta hãy làm thật nhiều việc tốt giúp đỡ những người gặp khó khăn hoạn nạn xung quanh mình để cuộc sống này ngày càng tươi đẹp hơn. Cách 2: “Có gì đẹp trên đời hơn thế Người với người sống để yêu nhau” Cuộc đời này sẽ đẹp biết bao nếu ta biết sống yêu thương chia sẻ nhân ái. Câu chuyện đã qua rồi nhưng em vẫn còn nhớ mãi. Em tự hứa với lòng mình sẽ luôn sống yêu thương và giúp đỡ những người gặp khó khăn hoạn nạn để cảm nhận được vẻ đẹp của cuộc sống và làm đẹp cho tâm hồn mình. KỂ VỀ TÌNH BẠN VD: 1.Kể một người bạn tốt, hay giúp đỡ bạn bè 2.Kỉ niệm tình bạn đáng nhớ, có kỉ niệm đẹp bên nhau 3. Kỉ niệm mắc lỗi với bạn: xem nhật kí của bạn, hiểu lầm bạn và giận bạn, lỗi hẹn với bạn rồi thấy hổ thẹn, làm bạn ngã hay gặp nguy hiểm 4. Kỉ niệm đẹp bên bạn nhưng bạn đã đi xa Thơ về tình bạn: -Sống trong bể ngọc kim cương Không bằng sống giữa tình thương bạn bè Bạn về có nhớ ta chăng Ta về nhớ bạn như trăng nhớ trời Dù cho tung cánh muôn phương Ơn thầy, nghĩa bạn, tình trường không quên Tình bạn như phép nhiệm màu Giúp ta xích lại gần nhau trong đời -Mình là bạn suốt đời là bạn Đừng như song, lúc cạn lúc đầy Bạn là đại dương, còn tôi là sóng biển Đại dương buồn sóng biển cũng mênh mông EM THAM GIA 1. Tôi được sinh ra trong một gia đình có hoàn cảnh khó khăn, từ nhỏ bố mẹ tôi đã luôn dặn tôi rằng phải cố gắng học tập, không được thua bạn nào cả, có như vậy sau này tôi sẽ không khổ giống bố mẹ tôi bây giờ. Tôi đã làm theo lời bố mẹ, suốt ngày tôi chỉ học và đọc sách, tôi không muốn nói chuyện với ai vì tôi cảm thấy như vậy sẽ lãng phí thời gian. Trên lớp, ngoài thời gian học tôi lại ngồi đọc sách và đọc truyện, tôi không mấy khi quan tâm đến các bạn xung quanh tôi đang làm gì, họ hỏi gì thì tôi nói nấy. Vì vậy nên năm nào tôi cũng đứng nhất lớp và tôi không chơi với bạn nào cả. Nhiệm vụ chính của tôi là học tập, tôi đã nghĩ như vậy! Cho đến một ngày, có một bạn mới chuyển vào lớp tôi. Lần đầu bạn ấy vào lớp cô giáo giới thiệu bạn ấy tên là Trang ở lớp A2 chuyển sang. Nhìn bạn ấy hiền quá, tôi thấy tò mò không biết bạn ấy học có giỏi không? Vì tôi không thích ai học giỏi hơn tôi cả. Thật bất ngờ khi cô giáo bảo bạn ấy ngồi gần tôi, cô dặn tôi phải giúp đỡ bạn ấy học tập. Giờ ra chơi buổi học hôm ấy, vẫn thói quen cũ tôi ngồi đọc sách. Thật ngạc nhiên khi Trang cũng không ra chơi, cứ ngồi bên cạnh nhìn tôi một lúc lâu. Thấy vậy tôi quay sang hỏi “Bạn nhìn gì vậy”? Trang mỉm cười nói “Đó là quyển sách tớ thích nhất, tớ đã từng ước mơ mình được đọc nó dù chỉ một lần”. Thì ra Trang rất thích quyển sách tôi đang đọc, tôi cũng rất thích nó. Tôi nói với Trang “Nếu bạn thích thì đọc xong tớ sẽ cho bạn mượn”. Trang cười nhẹ “Thật nhé!”. Cuối giờ tôi đưa sách cho Trang, bạn ấy cảm ơn tôi rồi phấn khởi cho sách vào cặp. Sáng hôm sau đến lớp Trang kể cho tôi nghe về quyển sách đó, rồi kể cho tôi nghe về gia đình Trang. Thì ra, Trang còn có hoàn cảnh gia đình khó khăn hơn tôi, bạn ấy không có bố mẹ và ở với bà nội. Sách vở bạn ấy có là do hàng xóm quyên góp và tặng lại. Trang rất thích đọc sách nhưng lại không có tiền để mua. Nghe Trang tâm sự tôi thấy bạn ấy vừa đáng thương vừa đáng khâm phục. Từ đó, tôi và Trang chơi rất thân với nhau. Chúng tôi cùng nhau học tập, tôi học giỏi nên tôi dạy cho Trang những kiến thức mà tôi biết, và cho Trang mượn những cuốn sách tôi đã đọc xong rồi. Cuối tuần được nghỉ tôi thường sang nhà Trang chơi và giúp đỡ bà nội của Trang nhổ tóc sâu. Chúng tôi hợp nhau đến từng sở thích về món ăn, đọc sách và nghe nhạc nữa. Đối với tôi, Trang là một người bạn tốt và vô cùng đáng mến. Thực sự thì chưa bao giờ tôi cảm thấy tâm trạng mình lại thoải mái đến thế. Tôi đã lắng nghe nhiều hơn và chia sẻ nhiều hơn. Từ ngày có Trang là bạn, tôi không còn ngồi một mình một góc nữa. Đến giờ ra chơi, chúng tôi ra sân chơi nhảy dây, kéo co với các bạn rất vui. Trang đã làm cho tôi thay đổi, bạn ấy nói với tôi rằng “Dù cuộc sống có khó khăn đến mấy thì chúng ta vẫn luôn phải cười vui vẻ”. Tôi đã thay đổi cách suy nghĩ từ khi chơi với Trang. Bạn ấy đã khiến cuộc sống của tôi thú vị hơn rất nhiều, tôi thấy mình sống thoải mái hơn và cười nhiều hơn. Cảm ơn Trang vì đã là bạn của tôi. Trong cuộc đời, ai cũng có những người bạn. Gặp được người bạn tốt là niềm hạnh phúc lớn lao. Tôi luôn trân trọng tình bạn giữa tôi và Trang, và chúng tôi sẽ cùng nhau cố gắng học tập và gìn giữ tình bạn luôn vui vẻ, bền vững. 2. Nếu có ai hỏi rằng tôi có người bạn nào thân nhất, tôi sẽ không ngần ngại trả lời rằng: người bạn thân nhất của tôi là Diệu. Tôi vẫn còn nhớ như in lần đầu gặp Diệu. Hôm ấy là buổi học đầu tiên của tôi ở trường mới. Trống đánh tùng tùng một hồi dài, học sinh hối hả xếp hàng vào lớp. Còn tôi, vì vừa chuyển trường về nên chẳng biết lớp mình ở đâu. Tôi đang ngơ ngác thì bỗng nghe tiếng hỏi: – Này, bạn học lớp nào mà còn đứng đây? Tôi quay lại. Một cô bé tóc màu nâu, người khẳng khiu, khuôn mặt thon nhỏ và cặp mắt sáng long lanh. đang chăm chú nhìn tôi. Tôi trả lời rằng tôi tìm lớp 6A. Nghe xong, bạn ấy reo lên vui vẻ: – Nào! Bạn hãy theo mình: Tên bạn là gì? Còn tên mình là Diệu. Nói rồi Diệu kéo tay tôi đi. Vào lớp, Diệu giới thiệu tôi với các bạn. Các bạn nhìn tôi với ánh mắt làm quen đẩy thiện cảm. Trong khi đó, tôi lúng túng đỏ mặt lên vì xấu hổ. Qua hai tháng học cùng nhau, tôi nhận ra Diệu học rất giỏi. Những điểm 9, điểm 10 của Diệu làm cho cả lớp càng yêu mến Diệu. Với tôi, Diệu trở nên thân thiết tự khi nào không biết nữa. Một hôm, trời mưa rất to. Những ngả đường vào khu nhà tôi ở bị ngập hết nên tôi không thể đến lớp. Tôi bồn chồn, lòng dạ chẳng yên. Mẹ tôi an ủi: – Nghỉ một buổi học chẳng sao đâu con ạ! Chỉ ngày mai là nước rút thôi. – Nhưng hôm nay học toàn môn khó mẹ ạ! Tôi băn khoăn trả lời mẹ nhưng nỗi băn khoăn ấy cũng chẳng giúp gì được cho tôi. Khi sắp lên đèn ăn cơm tối thi Diệu xuất hiện, quần xắn cao quá gối, đầu tóc ướt rượt, tay cầm một bọc ni lông. Mẹ tôi đưa cho Diệu cái khăn. Diệu vừa lau mặt vừa nói với tôi: – Nước ngập cao ghê! Biết bạn sốt ruột nên mình sang ngay, đem theo cả vở nữa đây. Bạn chép bài đi, chỗ nào không hiểu mình giải thích cho! Thì ra, thấy tôi nghỉ học, Diệu đã đến giúp. Tôi cảm động thực sự. Diệu đối với tối chân thành và tận tâm quá! Sau đó khoảng một tuần, hai hôm liền Diệu không đến lớp. Tôi lấy xe đạp chạy qua mấy con đường để tới nhà Diệu. Nhà cửa trống tuềnh trống toàng. Mẹ Diệu ốm nằm thiếp trên giường. Bác cố ngồi dậy trò chuyện với tôi. Bác cho biết là Diệu đi mua thuốc. Hôm nay, tôi mơi biết nhà Diệu chỉ có hai mẹ con. Bố Diệu mất đã lâu. Mẹ ốm, Diệu phải ở nhà chăm sóc mẹ. Mẹ Diệu kể rằng ngoài việc đi học, chiều nào Diệu cũng đi làm phụ mẹ. Vất vả thế mà Diệu vẫn học giỏi nhất lớp. Tôi thầm phục cô bạn bé nhỏ của tôi. Nhìn đồ đạc đơn sơ trong nhà, tôi biết là mẹ con Diệu chẳng sung túc gì. Tôi chợt nhớ một hôm đi học về, gặp chú bé bán báo chỉ khoảng độ 7, 8 tuổi, Diệu gọi em lại rồi lục cặp lấy ra hai nghìn đồng mua tờ báo. Diệu thì thầm vào tai tôi: – Em bé này mồ côi cả cha lẫn mẹ, khổ lắm! Mình mua giúp nó. Diệu ơi! Tôi không ngờ bạn lại biết suy nghĩ sâu xa đến vậy. Trong khi tôi dùng tiền bố mẹ cho để mua quà vặt thì Diệu lại dùng những đồng tiền mồ hôi nước mắt của mình vào những việc có ích như thế. Diệu đã giúp tôi thấm thía thêm nhiều điều lắm. Đi với Diệu, bao giờ tồi cũng thấy mình nhỏ bé, dù tôi cao hơn bạn ấy nửa cái đầu. Mùa hè đã đến, tôi theo bố mẹ lên thành phố. Chia tay Diệu, tôi thấy mắt cay cay, Xa nhau ba tháng, tôi sẽ nhớ Diệu lắm đấy. Lúc chia tay, Diệu đưa cho tôi một bọc ổi to tướng và dặn: – Nga cầm lên làm quà cho các bạn trên ấy. Nhớ viết thư cho mình nhé! Chúng tôi cầm tay nhau mãi không muốn rời. Tôi nhìn theo cái bóng gầy gầy, mảnh khảnh của Diệu khuất dần sau triền dốc mà lòng thấy nao nao. Tạm biệt cô bạn thân nhất của tôi. Hết hè, chúng mình lại gặp nhau, Diệu nhé! 3. Sáng nay, vẫn trên con đường quen thuộc, tôi dạo bước đến trường. Những ánh nắng bình minh chan hoà, phủ lên mọi vật và dường như những hạt sương đêm đọng lại trên thảm cỏ cũng ánh lên sắc cầu vồng. Lòng tôi man mác nghĩ về những kỉ niệm xưa của tôi với bạn. Và thật đáng trân trọng, nâng niu những khoảnh khắc thiêng liêng ấy. Tôi nhớ như in cái ngày tôi mới chuyển về trường mới, cảm giác thật cô đơn và lạc lõng. Hàng ngày tôi không biết làm gì hơn ngoài việc gắn bó với những cuốn sách và thi thoảng có những mẩu truyện vui làm tôi cười thầm. Chính lúc đó bạn nhẹ nhàng đến bên tôi như một thiên thần. Bạn chủ động tách mình ra khỏi tập thể lớp và kết bạn với một “con mọt sách” như tôi. Bạn nhìn tôi cười ấm áp, dịu hiền và mọi cảm giác lạc lõng, cô đơn trong lòng tôi cũng dần biến mất. Tôi đã xúc động khi thấy bạn đứng dậy, che chở cho tôi trước những trò đùa quá đáng của một vài học sinh cá biệt trong lớp. Giữa bạn bè cùng trang lứa thì tôi có phần nhỉnh hơn một chút, dáng tôi cao, người mập mạp. Chính vì thế nên họ đã cho tôi một biệt danh chế giễu : “Chị béo”. Lên lớp đối với tôi lúc ấy chẳng khác nào một cơn ác mộng. Họ viết lên bảng, lên ghế, lên bàn của tôi và thật tệ hại hơn nữa là khi tôi lên bảng trả lời câu hỏi của cô giáo, các bạn ấy xướng lên từ ngữ đó đầy vẻ khiêu khích. Đã có lần tôi ức, giận dỗi đến phát khóc và lấy cớ nghỉ học đến mấy ngày. Bạn lo lắng, sốt sắng đến thăm tôi, say sưa giảng bài và giúp tôi một số việc vặt trong gia đình. Bạn khuyên tôi nên đi học trở lại và hãy để ngoài tai những câu nói đó. Sáng hôm sau, tôi với bạn cùng sánh vai đến lớp. Bạn đã mắng các cậu học sinh ấy và thưa việc đó với cô giáo chủ nhiệm. Kết quả là họ bị viết bản kiểm điểm và bị đình chỉ học tập đến ba ngày. Bạn đã mang lại sự tự tin cho tôi, giúp tôi xoá bỏ mặc cảm để học tập tốt. Bạn đã cùng tôi san sẻ mọi nỗi nhớ nhà, nhớ mẹ trong những ngày đầu đi học, bạn còn động viên tôi tiến bộ nhiều. Lúc ấy bạn chẳng khác gì người chị thứ hai của tôi, luôn chăm sóc và dạy dỗ các em mình chu đáo. Bạn đã nói với tôi rằng chính mình phải tự tin vào mình, phải khẳng định mình ở chốn này, phải cho mọi người thấy rằng tôi không hề kém cỏi hay thua bất kì ai để xứng đáng với những giọt mồ hôi mà cha mẹ tôi đã đổ trên ruộng đồng mỗi trưa hè đổ lửa. Rồi tôi cũng làm theo như bạn nói và khi tôi được điểm tốt tôi lại nhớ đến bạn và biết ơn bạn nhiều. Bạn đã kể với tôi nhiều lắm. Có lẽ câu nói đáng yêu nhất của bạn chính là bạn rất thích mùa xuân. Phải đấy, cứ mỗi một mùa xuân về chúng ta lại được thêm một tuổi mới và những bao lì xì thật hay. Không những vậy, mùa xuân có những cơn mưa phùn giăng giăng khắp đất trời. Vào những buổi sáng sớm, bạn chạy đến rủ tôi đi dạo. Làn gió xuân khẽ lùa vào mái tóc, những giọt sương mát lạnh và cả những chiếc lá phượng tinh nghịch nằm lên những lọn tóc mỏng. Tôi thích cảm giác ấy nhất, lúc đó tôi cảm thấy cuộc sống thật tuyệt vời, đáng yêu làm sao. Hay vào những buổi trưa hè đổ lửa, bạn và tôi cùng đi chung một chiếc ô nhỏ. Tôi chợt nghĩ rằng: bạn thực sự là một phần trong trái tim tôi, là người quan trọng nhất của tôi đấy. Bạn là một cô bé rộng lòng bao dung và biết chia sẻ. Tôi kể cho bạn nghe câu chuyện về quê tôi. Đó là một miền quê nghèo, đất đai khô cằn cùng với ánh nắng đổ lửa như thiêu đốt những đụn cát sa mạc. Những đứa trẻ nhỏ hơn chúng mình phải đi bán bánh mì trong những đêm đông giá lạnh mà người phong phanh một tấm áo khoác mỏng, hay chúng phải nghỉ học ở nhà để phụ giúp bố mẹ và bươn trải kiếm sống. Tôi chợt nhìn thấy khoé mắt bạn cay cay và những giọt nước mắt chan hoà trên má bạn. Rồi bạn kể cho tôi nghe về gia đình bạn. Bố mẹ bạn đều là những thương nhân giàu có, đi công tác suốt. Bạn phải ở trong một ngôi nhà lạnh lẽo thiếu tình thương cùng với vài người giúp việc. Bạn bảo rằng những lúc ấy bạn rất cô đơn và buồn chán nên bạn rất hiểu tâm trạng của tôi những ngày đầu xa nhà, học ở một ngôi trường mới như này. Bạn đã gục đầu vào vai tôi mà khóc oà lên. Bạn thân ơi hãy khóc đi, khóc nhiều vào nếu nước mắt có thể làm vơi nỗi buồn trong lòng bạn. Bạn thân ơi, bạn có nhớ những hàng rào nhỏ xinh bên cạnh vườn táo của chúng mình, nơi in dấu những kỉ niệm giận hờn vu vơ? Và tôi thấy thật có lỗi với bạn. Buổi chiều hôm ấy, những ánh nắng vàng vọt chiếu mỏi mắt. Tôi kiên nhẫn đứng đợi bạn bên vườn. Tôi đợi mãi, đợi mãi mà chẳng thấy bạn đâu. Đó là lần đầu tiên bạn trễ hẹn, tôi cảm thấy mình không được tôn trọng và tôi đã rất tức giận. Tôi bỏ về một mình rồi nằm lên giường khóc. Cậu mợ gọi xuống ăn cơm, tôi không chịu. Ai dỗ kiểu gì tôi cũng khước từ. Tôi cứ nằm khóc như thế và ngủ quên lúc nào không hay. Sáng hôm sau, tôi mở cửa hít thở bầu không khí trong lành. Đến cửa lớp, bạn lại tươi cười đến bên tôi, lại lân la kể chuyện như bao hôm khác. Tôi lạnh lùng không nói một câu và lặng lẽ ngồi vào chỗ của mình. Tôi thấy mình như bị tổn thương. Tôi đã nghĩ rằng sáng nay đến bạn sẽ giải thích mọi chuyện cho tôi nhưng hình như bạn lảng tránh. Bạn thân yêu ơi, tình bạn của chúng mình đã sứt mẻ rồi hay sao? Bao nhiêu kỉ niệm buồn vui chúng ta đều san sẻ, sao bạn lạ
File đính kèm:
- bai_tap_tieng_viet_lop_9_van_tu_su.docx